Ngược Sáng


Nhã Đan, em dừng xe lại một lát.

Anh hồi hộp quá.

Vừa nói anh vừa mở cửa xe bước xuống.

Anh muốn hít thở một ít không khí trong lành để lấy lại bình tĩnh.

Nhã Đan dừng xe lại, bước xuống bên anh nắm lấy tay trấn an Âu Dương.
- Có em đây rồi, anh không phải lo gì cả.! Cứ nghe theo em là được rồi.
- Em đã mua đồ để biếu bố mẹ chưa, còn phải mua gì thêm không.

Lần đầu ra mắt không thể xuề xoà được.
- Mua hết rồi, anh yên tâm.

Chúng ta đi thôi, khỏi bố mẹ đợi.
- Có gì em phải nói giúp anh đấy.
Nhã Đan buồn cười với bộ dạng ngay lúc này của Âu Dương.

Trông anh ấy như một đứa trẻ con vô cùng nhút nhát.


Em lái chậm thôi, cho anh còn chuẩn bị tinh thần.

Chiếc xe dừng bên một ngôi biệt thự khá khang trang và đồ sộ.

Gia đình Nhã Đan cũng là một gia đình giàu có, bố mẹ cô là nhưng người rất hiền lành và tốt bụng.

Sau khi Âu Dương cứu Nhã Đan khỏi kẻ xấu, hai người đã có cái nhìn khác về anh.

Bây giờ đã tin tưởng hoàn toàn về sự lựa chọn của con gái.
Âu Dương lần đầu tiền được bước chân vào căn nhà sang trọng như thế này, anh quá choáng ngợp về độ xa xỉ của nó.

Đột nhiên anh có một chút gì đó tự ti về bản thân mình.

Bước xuống xe đã có người hầu ra tận cửa xách hộ đồ vào cho điều này khiến anh không quen.

Nhã Đan phải nháy mắt thì anh mới để cho người khác bưng đồ hộ cho.

Bố mẹ Nhã Đan đã đứng đợi sẳn ở cửa, hai ông bà cũng khá hồi hộp chờ đợi.

Nhã Đan tiến vào nũng nịu bố mẹ một tý còn Âu Dương đi sau cúi chào thân thiện
- Cháu chào hai bác ạ.
- Đi đường vất vả rồi, vào nhà nào con.
Âu Dương bước vào, ngồi lên ghế mẹ Nhã Đan kêu người hầu đưa nước lên cho anh và Nhã Đan.
- Lần đầu đến thăm nhà, con có chút quà nhỏ gửi thăm hai bác ạ.

Âu Dương nhanh chóng đặt những túi quà đã được Nhã Đan chuẩn bị.

Anh vô cùng ngạc nhiên, chắc hẳn đây là những thứ rất đắt tiền.

Tất cả những thứ này chắc hẳn phải bằng cả mấy tháng lương của anh.
- Đến chơi là được rồi, còn quà cáp gì cho tốn kém.
- Hai đứa đi rửa tay, rửa mặt cho sạch sẽ rồi vào ăn cơm.

Ta đã chuẩn bị rất nhiều món ngon mời hai đứa.

Mẹ Nhã Đan ra hiệu cho những người trong bếp đưa thức ăn bàn.
Nhã Đan đưa Âu Dương vào phòng vệ sinh rửa tay.

Anh phải thốt lên trước mặt cô rằng : - Nhà em to và đẹp thật đấy, anh bị choáng ngợp.

- Nhà em bình thường chứ nhà ông em còn to gấp mấy lần ấy.

Anh rửa tay rồi ra ăn cơm không bố mẹ đợi.
Phòng ăn tách biệt với nhà vệ sinh và phòng khách, nếu không có Nhã Đan dẫn đi chắc anh không thể tự mình đi đến nơi được.

Phòng ăn cũng rất rộng, nó chắc phải bằng cả căn chung cư nhỏ nhỏ rồi, kèm theo một chiếc bàn ăn cũng to lớn không kém.

Cả nhà phải có đến 5-6 người phục vụ, chưa kể là bảo vệ và người làm vườn.
- Âu Dương, cháu cứ tự nhiên như là nhà của mình nhé.
- Nhã Đan, con gắp thức ăn cho Âu Dương nhiều vào, hôm sau cháu thích ăn món gì thì nói trước cô bảo bếp làm cho nhé.
- Như này là quá nhiều món rồi ạ, món nào cháu thấy cũng ngon.
- Thế thì ăn nhiều vào.
Buổi ăn hôm đó tràn ngập khắp tiếng cười, lần đầu tiên Nhã Đan thấy bố mẹ mình gần gũi và thân thiện đến như vậy.

Chưa có vị khách nào mà ông bà lo lắng đến mức suốt ngày gọi điện cho cô hỏi xem Âu Dương nó thích ăn món gì rồi không thích ăn món gì.

Còn bảo không phải mua quà cáp gì đâu, nếu thằng bé bảo mua thì cứ lấy tiền con mà mua.

Nhà mình không thiếu tiền, nó cũng vất vả mới kiếm được.
-Nhã Đan em ăn đi, nãy giờ anh không thấy em ăn gì.
- Bố mẹ thiên vị rồi, chỉ lo cho anh Âu Dương chẳng để ý gì đến cô con gái này nữa.
- Chăm mãi gần 30 tuổi chưa chịu xuất giá nên chúng tôi chán rồi.
Ai nầy đều bật cười với câu nói đó, như người khác thì bây giờ cô đã tay xách nách mang rồi.

Có khi còn có cả một đội bóng.
Ăn xong, mọi người ra phòng khách uống nước và tráng miệng.


Nhã Đan phụ mẹ dọn dẹp bên trong cùng mẹ, Âu Dương ngồi với bố cô.

Đột nhiên ông đề nghị với anh,Bác đã từng nói chuyện với Nhã Đan nhưng chắc thấy ngại nên nó không nói lại với con.

Hôm nay gặp mặt con, bác có chuyện muốn nói :
- Bác có một lời đề nghị, muốn con về công ty giúp bác.

Nhà bác chỉ có mỗi mình Nhã Đan cơ nghiệp này tương lai để lại cho nó.

Chúng ta trước sau gì cũng trở thành người một nhà.

Bác nói vậy không phải xem thường hay phân biệt gì với con.

Chỉ mong con suy nghĩ thật kỹ, bác vẩn luôn tôn trọng quyết định của cháu.
- Cháu cảm ơn tình cảm bác dành cho cháu, mong bác cho cháu thời gian để suy nghĩ thêm vì việc này quá bất ngờ với cháu.
- Được rồi, cứ thoải mái thời gian còn nhiều.
Bố và anh đang nói chuyện gì vậy, con vừa gọt hoa quả bố ăn đi cho mát.

Từ ngày quen Âu Dương con gái chúng ta dịu dàng và đảm đang khiếp bà nhỉ.?
- Xí, con gái bố lâu nay giấu nghề thôi.
Bố Nhã Đan phải bật lên cười sảng khoái, mẹ cô ở trong bếp cũng không nhịn được cũng bật cười thành tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận