Giữa trưa anh lên mạng tra đường, buổi chiều chờ Diệp Mạn đi đến cửa tiệm thì anh đóng gói những món đồ mình điêu khắc, xách theo túi chuẩn bị ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, Đại Hoàng đã cắn ống quần của anh, kêu hừ hừ không cho anh đi, anh ngồi xổm xuống an ủi nó: “Buổi tối tao sẽ về, mày ở nhà ngoan ngoãn nhé.”
Cuối cùng, anh vuốt ve nó nửa ngày thì nó mới lưu luyến buông ra.
5 năm qua đi, thành phố mọc lên nhiều tòa nhà cao san sát, càng thêm phồn hoa.
Trần Hiểu Huy đội nắng tìm đến một cửa hàng khắc gỗ mỹ nghệ trong thành phố.
Ông chủ trung niên hói đầu vuốt ve những bức tượng gỗ trong tay, khen ngợi: “Không tồi, không tồi, điêu khắc rất tốt.”
Trần Hiểu Huy đứng đối diện ông, hỏi: “Vậy có thể đặt ở chỗ này gửi bán không?”
Ông chủ sờ sờ bụng bia của mình, trầm ngâm một lát, nói: “Haiz! Cậu điêu khắc không tồi nhưng cậu cũng biết loại hàng này phải dựa vào độ nổi tiếng của tác giả. Cửa hàng của tôi lớn như này, khách hàng tới đây đều là người giàu có, có khi bọn họ tới đây không phải muốn xem tác phẩm mà trực tiếp hỏi tác phẩm mới nhất của tác giả có tiếng nào đó rồi chốt đơn. Người không biết tên, dù có điêu khắc đẹp đến đâu thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là mấy món đồ chơi dỗ trẻ con mà thôi.”
“Tôi biết rồi, đã làm phiền ông chủ.”
“Haiz, không có gì, không có gì.”
Trước khi Trần Hiểu Huy rời đi có liếc nhìn tác phẩm khắc gỗ được đặt chính giữa cửa hàng, là một tác phẩm bức tranh sơn thủy, trong đó có rất nhiều thiết kế chạm rỗng, mỗi một chi tiết đều cực kỳ tinh tế nhưng tổng thể lại mang tới cho người xem cảm giác phóng khoáng hùng vĩ. So sánh với nhau, tác phẩm của mình đúng thật là chỉ dành dỗ trẻ con thôi!
Cuối cùng, anh quét mắt liếc tấm biển hành nghề, tác giả - Lý Quốc Phong, giá 50 vạn tệ.
Ông chủ nhìn cậu xoay người khập khiễng ra khỏi tiệm, không đành lòng, nói: “Cậu đến cửa hàng nhỏ hơn hỏi thăm xem, những cửa hàng có có nhiều loại khách hàng, chắc sẽ có cơ hội.”
Trần Hiểu Huy xoay người khom lưng với ông, “Cảm ơn.”
Ông chủ cười phất phất tay.
Mãi cho đến khi trời gần tối, Trần Hiểu Huy vẫn đeo túi lang thang trên đường, anh đã đi hỏi lớn lớn bé bé 15 cửa hàng rồi.
Khi xe bus dừng lại, anh xuống xe. Đây là cửa hàng cuối cùng anh tra được trên mạng.
Anh bước vào.
- ----
Kết quả vẫn như cũ!
Sau khi ra khỏi cửa hàng cuối, anh không lập tức ngồi giao thông công cộng về nhà mà là đi dạo xung quanh. Thời gian này các quầy hàng ở chợ đêm đã bày bán. Vị trí địa lý ở đây không tồi, gần mấy trường trung học phổ thông và đại học.
Anh đến chợ đêm tìm một vị trí không người, lấy tấm vải lót trong túi ra, đặt một ít món đồ khắc gỗ nhỏ lên.
Đôi vợ chồng bán quần áo bên cạnh tò mò nhìn những tượng gỗ trên mặt đất, người chồng hỏi: “Những cái đó là cậu tự làm hay là bán sỉ?”
“Tự làm.”
“A, tay nghề không tồi! Tôi chưa thấy ở đây có ai bán cái này đâu.”
“Vậy ư?”
“Phải, mấy thứ này chắc sẽ rất được nữ sinh ở đây yêu thích.”
Trần Hiểu Huy lễ phép cười cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Bởi vì vị trí của anh hơi lệch, hơn nữa anh cũng không rao hàng như những người bán hàng khác nên 20 phút trôi qua không có một người đến hỏi.
Chân phải của anh không có sức nên không thể ngồi xổm trên mặt đất, cuối cùng dứt khoát ngồi bệt xuống đất, lau lau mồ hôi trên trán, anh thẳng lưng, an tĩnh nhìn dòng người tới tới lui lui.
Hình như có một nữ sinh cảm nhận được tầm mắt của anh bèn nhìn sáng, tiếp đó cô kéo bạn mình tới.
“Những tượng gỗ khắc này của anh bán thế nào?”
“Con nhỏ 10 tệ, lớn hơn 15 tệ.”
Nữ sinh chọn một con thỏ nhỏ, bạn cô chọn một con chó nhỏ, bởi vì thật sự thích nên hai người không mặc cả, lập tức thanh toán.
Trước khi đi, cô nữ sinh kia còn ngại ngùng cười với Trần Hiểu Huy.
Trần Hiểu Huy cất 20 tệ vào trong túi.
Làm buôn bán luôn như thế, một khi được mở hàng thì sau đó sẽ trôi chảy hơn rất nhiều.
Mãi cho đến 9 giờ tối, anh bán lớn lớn bé bé 15 khắc gỗ, tổng cộng kiếm được 180 tệ.
Anh cất những khắc gỗ còn thừa vào trong túi, phủi phủi đất sau mông, khập khiễng đi đến trạm xe bus.
Diệp Mạn đã làm xong cơm chờ em trai về ăn, cô không hỏi cậu đi đâu và làm gì.
Trần Hiểu Huy rửa mặt xong thì quay về phòng ngủ, cầm lấy dao khắc bắt đầu điêu khắc.
Ngày hôm sau, anh ngồi điêu khắc mãi, giữa trưa cũng làm xong cơm chờ Diệp Mạn về. Chưa đến 4 giờ chiều anh đã mang theo những tượng gỗ đi đến chợ đêm hôm qua.
Đỗ Lam đứng từ xa nhìn Trần Hiểu Huy bày quán dưới đất, anh lẳng lặng ngồi ở đó, có người hỏi, anh mỉm cười trả lời, lục tục, anh đã bán được mười mấy tượng gỗ nhỏ.
Cô đi theo anh từ cổng tiểu khu đến tận đây.
5 năm không gặp, anh lại cao hơn một chút, cao gần 1m8, thân thể rắn chắc hơn trước kia nhiều, nhưng ngũ quan lại thon gầy hơn nhiều lắm. Anh khập khiễng đi, túi xách nặng đè lên vai anh, tốc độ đi của anh không nhanh nhưng vẫn thẳng lưng bước về phía trước.
Sau khi Trần Hiểu Huy bán được 17 tượng gỗ thì vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy ----- cô!
Là người con gái suốt 5 năm qua khiến anh ngày đêm mong chờ cô xuất hiện trong giấc mộng của mình, rồi lại khiếp sợ không muốn gặp.
Tiếng người rộn ràng nhốn nháo sau lưng, tiếng rao to của người bán vang vọng khắp chợ đêm, mà cô, chỉ đứng lặng ở bên kia đường, nhìn mình chăm chú.
Tóc cô dài hơn trước rất nhiều, đã sắp dài đến eo, ngũ quan bớt đi sự ngây ngô và càng trở nên tươi đẹp hơn. Cô vẫn mặc chiếc váy liền màu xanh mà mùa hè năm ấy cô thường xuyên mặc, dưới chân đi đôi giày vải màu trắng.
Hình như trong ánh mắt cô có thiên ngôn vạn ngữ, lại tựa như không có gì cả.
Có lúc dòng người tấp nập ở chợ đêm sẽ cản trở tầm mắt của anh, chỉ là một con đường ngắn ngủi lại tựa như cách cả dải ngân hà….
“Anh ơi.”
“Anh gì ơi!”
“A….Hả?”
“Tượng gỗ này của anh bao tiền?”
“10 tệ.”
Đối phương thanh toán tiền cho anh rồi đi. Anh lập tức không có dũng khí ngẩng đầu tiếp nữa. Cô ấy thật sự ở đó sao? Hay chỉ là ảo giác như trong quá khứ?
Một đôi giày vải màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh bỗng ngẩng đầu.
Cô ấy đứng ngay trước mặt mình, mỉm cười nhìn mình.
Trần Hiểu Huy tựa như chờ mong, lại tựa như đầu hàng, lẩm bẩm nói: “Đỗ Lam….”
“Anh trai này, tượng gỗ còn lại của anh em bao hết, có thể đi dạo tâm sự với em được không?”
Trần Hiểu Huy bất đắc dĩ lắc đầu, cất tượng gỗ còn lại vào túi, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Đỗ Lam cười đi theo sau.
Đôi vợ chồng bán quần áo bên cạnh nhìn nhau: “Hiện tại dễ câu soái ca thế hả?”
Hai người đi thẳng đến quảng trường gần đó thì mới dừng lại, Đỗ Lam chỉ vào cái ghế đá: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Dứt lời, cô ngồi xuống trước.
Trần Hiểu Huy đi qua ngồi cách cô khoảng 16cm.
Đỗ Lam nhìn người ngồi cạnh mình, mở miệng trước: “Em nghe Lưu Lỗi nói anh tự thi và học xong đại học, chúc mừng anh.”
Trần Hiểu Huy cúi đầu không nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Tương lai anh có tính toán gì không?”
“Nỗ lực sinh hoạt.”
“Vậy trong quy hoạch tương lai của anh…..có em không?”
Trần Hiểu Huy ngẩng đầu nhìn cô, cô gái luôn kiêu ngạo hiện tại đang cẩn thận nhìn mình. Anh không đành lòng, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Anh xin lỗi.”
“Vì sao lại nói xin lỗi? Từ trước tơi nay anh chẳng làm gì sai cả.”
Trần Hiểu Huy trầm mặc.
“Anh ở trong đó có tốt không?”
“Khá tốt.”
Đỗ Lam nhìn lên bầu trời, tối nay bầu trời vẫn lấp lánh những vì sao, 5 năm qua, những vì sao này luôn chiếu rọi mình và anh ở nơi xa.
“Trần Hiểu Huy.”
“Ơi.”
Đỗ Lam quay đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Em đang nhìn anh đó, cho nên……..anh vĩnh viễn đừng bị đánh bại!”
Sau một hồi, Trần Hiểu Huy nhẹ giọng đáp: “Được.”
Đỗ Lam cười cười, đứng dậy, rời đi không quay đầu nhìn lại.
Trần Hiểu Huy ngồi nhìn theo bóng dáng của cô mãi đến khi chìm vào bóng đêm thì mới đứng dậy, đi đến trạm xe bus…..
Đỗ Lam về đến nhà, Trình Ngọc Lan đang ngồi trong phòng khách chờ cô.
Lúc cô đổi giày, Trình Ngọc Lan trực tiếp mở miệng chất vấn: “Đi đâu?”
“Đi ra ngoài dạo.”
“Từ khi về nhà, mỗi ngày con không ở nhà mà đều ra ngoài, muốn gặp ai?”
Đỗ Lam nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Mẹ, con đã là người trưởng thành rồi.”
“Người trưởng thành? Người trưởng thành thì phải càng nên biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!”
“Đây là chuyện riêng của con.”
“Có phải lần này con không học nghiên cứu sinh mà về nước là bởi vì cậu ta không?”
Đỗ Lam trầm mặc.
Trình Ngọc Lan thấm thía nói, “Lam Lam, nhiều năm qua con còn chưa rõ sao? Có một số việc, một khi đã xảy ra thì mặc kệ vì nguyên nhân gì thì đều không có cách nào dừng chân trong cái xã hội này.”
“Sẽ không.”
“Con còn quá nhỏ, suy nghĩ vẫn quá ngây thơ!”
“Lam Lam, con tiếp tục ôn tập, một thời gian nữa nên quay về Anh học nghiên cứu sinh đi.”
“Mẹ, chuyện của con con sẽ tự quyết định.”
Trình Ngọc Lan lạnh mặt, hoàn toàn tức giận, chị lớn tiếng: “Mẹ biết con chờ cậu ta, cậu ta vừa ra con đã về nước. Nhưng con có biết cậu ta là tội phạm giết người không? Hiện tại cậu ta ra tù thì tương lai có thể làm gì? Con cho rằng mẹ với bố con sẽ trơ mắt nhìn con ở bên một tên giết người ư?”
“Bố mẹ cũng biết án tử kia mà, sao mẹ có thể nói anh ấy như thế?”
“Không ai sẽ quan tâm nguyên nhân đằng sau, mọi người chỉ biết cậu ta là tội phạm giết người, vậy là đủ rồi.”
“Nhưng con biết anh ấy, con hiểu anh ấy là dạng người gì.”
Trình Ngọc Lan túm lấy bả vai cô, “Vậy thì có ích gì? Có ích lợi gì hả Lam Lam? Nghe lời mẹ, về Anh đi, dần dần con sẽ quên thôi.”
Đỗ Lam giãy thoát khỏi tay mẹ, “Con mệt rồi.” Xoay người đi về phòng.
Theo tiếng đóng cửa là giọng nói nhẹ bâng của Trình Ngọc Lan truyền tới, “Hai đứa sẽ không có tương lai đâu….”
**
Trần Hiểu Huy ngồi ở mép giường vuốt ve một chồng thư thật dày trong tay, những bức thư này đều là thư cô viết cho anh, anh đã đọc vô số lần, nội dung bên trong cũng thuộc làu làu.
Cô thi đậu đại học, là trường đại học tốt nhất tỉnh mà năm đó bọn họ ước hẹn.
Cô lấy được học bổng, cô vẫn luôn ưu tú như thế.
Cô…..cô ấy muốn xuất ngoại! Cô ấy có về nữa không? Vẫn đừng nên về, cách xa, phai nhạt đi.
Kéo mở ngăn kéo thứ hai bên phải bàn học, bên trong là một chồng thư khác. Chồng thư này không có gửi đi, cũng vĩnh viễn không nhận được hồi âm.
………Chỉ có thể an tĩnh nằm trong góc này thôi!
Tất cả đều kết thúc ở mùa hè kia, cái nhà xưởng kia, và….
Đêm tối không nhìn thấy tương lai kia!
Thế giới này lớn quá, vậy nhưng anh đã không thấy con đường dẫn đến phía em rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...