Sau một tuần nghỉ đông về nhà.
Đỗ Lam nhận được điện thoại của Lưu Lỗi.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Lam dậy lúc 6 giờ, rửa mặt xong, mặc một cái áo lông vũ màu trắng trước kia cô thường mặc, buông tóc, trên đó cặp một chiếc kẹp tóc màu lam nhạt, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ màu xám, đeo balo mini màu lam, ra cửa.
Tới cổng tiểu khu, Lưu Lỗi đứng cạnh một chiếc xe màu đen bình thường, phất tay chào cô từ xa.
Đỗ Lam cười đi tới, “Phiền cậu đến đón tớ sớm như này.”
“Hầy, đàn chị đừng khách sáo, em còn chờ ăn cơm mềm nhiều thêm mấy lần ở học kỳ sau đó.”
Lưu Lỗi mở cửa ghế phụ, Đỗ Lam ngồi vào, thắt chặt đai an toàn.
Lưu Lỗi lên xe, “Buổi sáng ít người thăm hỏi nên không cần xếp hàng.”
“À….”
Lưu Lỗi cảm giác được Đỗ Lam không quá muốn nói chuyện, bèn mở nhạc lên, bài đầu tiên vừa khéo là [ Shape of my heart ], vừa bắt đầu đoạn nhạc dạo, Lưu Lỗi đã đổi ngay. Bài thứ hai là [ Hurt ], Lưu Lỗi tiếp tục đổi. Mãi đến khi đổi đến bài [ Chuyện xưa ở thành nhỏ ] của Đặng Lệ Quân thì mới dừng tay.
Đỗ Lam an tĩnh ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Trên đường, đi ngang qua công viên trước kia hai người thường xuyên hẹn hò.
Hiện tại ở công viên không có người, bánh xe quay cũng đứng im.
Dường như cô lại nhìn thấy thiếu niên an tĩnh đứng đó, sắc mặt nghiêm túc, thành kính nhìn lên nó.
Nhìn lên hạnh phúc xa xôi mà cậu không thể nào với tới.
Một giờ sau, tới ngục giam.
Thời gian sắp đến 8 giờ, hai người đỗ xe ở cổng lớn, lẳng lặng chờ.
Trong nháy mắt cánh cửa màu lam mở ra, ánh mắt trời vừa mới nhô đầu.
Bên trong cánh cửa là hàng rào sắt cao cao, kiến trúc thuần xi măng, chỉ có một màu đơn điệu.
Hai người xuống xe.
Lưu Lỗi đi theo sau cảnh ngục, trước khi bước vào, cậu quay đầu nhìn Đỗ Lam đang đứng trước xe.
Đỗ Lam phất tay, bình tĩnh nói: “Vào đi.”
Lưu Lỗi cười cười, bước vào trong.
Đỗ Lam ngửa đầu nhìn bầu trời, trên trời có tầng mây hơi mỏng, đang dần tan đi bởi tia nắng ban mai xuất hiện.
Cô nhắm hai mắt lại, gió nhẹ xuyên qua mái tóc của cô, đầu ngón tay của cô, mang theo mùi bụi đất nhàn nhạt. Tia nắng mặt trời chiếu lên người cô, bắt đầu từ đỉnh đầu, lại đến bả vai, lại đến hai chân, từng chút từng chút sưởi ấm cô.
Cô nhếch môi cười.
Thật tuyệt.
Chúng ta đang nhìn cùng một bầu trời, hô hấp cùng một không khí, và cùng chào đón tia nắng ban mai.
20 phút sau, Lưu Lỗi ra ngoài.
Từ xa, cậu đã thấy Đỗ Lam đứng quay lưng về phía cổng lớn, ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời dần chói mắt.
Lưu Lỗi đi tới, khẽ gọi: “Đỗ Lam….”
Đỗ Lam không quay đầu lại, cậu nghe thấy cô bình tĩnh hỏi: “Cậu nói cho anh ấy biết tớ tới sao?”
“Ừ.”
“Vậy là được rồi.”
Đỗ Lam quay đầu, đôi mắt màu đen phản xạ dưới ánh nắng mặt trời có màu hơi nhạt, cô chân thành nói với cậu: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu Lưu Lỗi!”
Lưu Lỗi cười sang sảng, “Chúng ta là bạn bè mà, cảm ơn cái gì.”
Lưu Lỗi mở cửa ghế phụ, khẽ bảo: “Đi thôi.”
Đỗ Lam quay đầu nhìn thoáng qua cánh cổng lớn màu lam lần nữa đóng chặt, dứt khoát lên xe.
**
3 giờ sáng, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng nam nữ hò hét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đỗ Lam lại bị hàng xóm đánh thức, cô thở dài, cuối cùng đành ngồi dậy.
Khảy khảy chuông gió gỗ treo ở đầu giường, nó là đồ vật duy nhất cô lấy ở nhà bà nội. Mỗi lần nghe tiếng vang của nó, chỉ nháy mắt sau, dường như cô nhìn thấy Tần Tương Hàn bước xuống từ cầu thang lầu hai bằng gỗ, cười nói với cô: “Lam Lam đã về rồi à!”
Học kỳ hai của năm hai có một cơ hội trao đổi sinh ở Anh quốc, Đỗ Lam đã thương lượng với gia đình, xin, cũng được thông qua.
Bạch Hãn Vũ cũng được thông qua.
Cô ở trong chung cư sinh viên, hàng xóm là người đến từ nhiều quốc gia, nhưng hình như bọn họ đều có 1 điểm chung là yêu tha thiết party.
Mỗi cuối tuần, kiểu gì cũng sẽ có một đêm tiệc tùng náo nhiệt như này.
Cô ngồi dựa đầu vào thành giường, vén một góc màn lên, nhìn ra bên ngoài.
Tuyết lại rơi.
Trên mặt đất, trên cây, trên nóc nhà nhọn nhọn đều được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Cho dù không bật đèn thì cô cũng có thể nhìn rõ quang cảnh 50m ở bên ngoài.
Biển xa lạ, đường phố xa lạ, kiến trúc xa lạ chỉ khi được tuyết bao phủ thì hết thảy mới trở nên quen thuộc.
Màu trắng thuần quen thuộc, quen thuộc….!
Ở chỗ anh tuyết có rơi không?
Ở chỗ của anh có thể đắp người tuyết không?
Ban đêm cô hiếm khi nằm mơ, chỉ đêm nào bị đánh thức như này thì mới có thể mặc cho bản thân nghĩ đến người ấy, nghĩ đến thiếu niên hình như chưa bao giờ được vận mệnh ưu ái!
Rạng sáng 5 giờ, cuối cùng phòng bên cạnh cũng yên tĩnh lại. Đỗ Lam nằm trên giường ngủ một lát.
7 giờ, chuông báo thức reng reng, Đỗ Lam tỉnh dậy.
Ra khỏi chung cư, Đỗ Lam đang đi đến trạm giao thông công cộng thì đột nhiên sau lưng có tiếng bóp còi.
Đỗ Lam quay đầu, là Bạch Hãn Vũ.
Anh ta ở cách chung cư không xa, hoàn cảnh khá hơn bên này một chút, anh ta còn mua một chiếc xe second-hand, lúc trước Đỗ Lam chuyển nhà anh ta cũng giúp ít nhiều.
Bạch Hãn Vũ kéo cửa kính xe xuống, “Lên đi, anh đưa em.”
Đỗ Lam cũng không khách sáo, trực tiếp lên xe. Một đêm không ngủ ngon thì cô sẽ rất đau đầu, không có tinh lực đi chen chúc ở giao thông công cộng.
Bạch Hãn Vũ nhìn cô, nói: “Hàng xóm của em lại mở party suốt đêm hay gì mà quầng thâm mắt đậm thế? Nếu thật sự không chịu được thì đổi nơi ở khác đi.”
“Ở đấy khá tốt, cách trường học không xa, mua đồ cũng tiện. Dù sao cũng 1 tuần 1 lần, cố chịu là sẽ qua thôi.”
“Việc học áp lực như thế, anh sợ em ăn không tiêu.”
“Không sao cả, cảm ơn anh đã đưa tôi đến trường.”
“Khách sáo làm gì.”
Tới trường học, Đỗ Lam nói cảm ơn rồi xuống xe.
Bạch Hãn Vũ ở phía sau gọi cô: “Mấy giờ em tan học, anh thuận tiện đưa em về?”
Đỗ Lam xua tay, “Không cần, tôi còn muốn đến thư viện tra tài liệu, anh không cần quan tâm tôi, cứ bận việc của mình đi.”
Bạch Hãn Vũ hết cách, nói: “Được rồi, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Đỗ Lam nhanh chóng bước đến phòng học, Bạch Hãn Vũ nhìn bóng dáng tập chung của cô, thầm thở dài trong lòng.
Thời gian càng ngày càng rút ngắn lại, mà mình với Đỗ Lam vẫn không có bất cứ tiến triển nào.
**
Giây phút nhận bằng tốt nghiệp, Đỗ Lam như trút được gánh nặng.
Bạch Hãn Vũ muốn tổ chức tiệc chúc mừng cô, những lời cự tuyệt sớm chuẩn bị của Đỗ Lam đã bị một câu của anh ta đẩy về: “Em sắp về nước rồi, để người bạn là anh chúc mừng cho em, thuận tiện tiễn em luôn.”
Buổi tối, anh ta tổ chức một buổi tiệc ở chung cư của mình, đa số khách mời đều là bạn học của anh ta, còn có du học sinh người Hoa ở một số trường nên rất náo nhiệt.
Trong buổi tiệc, Bạch Hãn Vũ giới thiệu cho cô từng người một, đối với nụ cười mờ ám của bọn họ, Bạch Hãn Vũ không giải thích gì cả.
Nghĩ là mình chỉ còn mấy ngày ở Anh quốc, mà anh ta còn phải tiếp tục ở đây hoàn thành việc học nên Đỗ Lam không khiến cho anh ta khó xử, vẫn duy trì nụ cười lễ phép.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, cô đến ban công hít thở không khí.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn treo cao trên bầu trời đầy sao. Hoàn cảnh ở chung cư này rất tốt, mỗi căn nhà cách nhau một khoảng khá xa, sự tĩnh lặng bên ngoài hình thành sự đối lập với sự ầm ĩ bên trong.
Náo nhiệt bên trong không thuộc về cô.
Cô càng thích yên tĩnh ngoài này hơn.
Bạch Hãn Vũ đi ra tìm cô, “Sao vai chính lại chạy ra đây?”
Đỗ Lam quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt dưới ánh trăng phiếm ánh sáng lạnh lùng, “Vai chính hôm nay chắc không phải tôi đâu nhỉ? Bạch Hãn Vũ, lời nên nói tôi đã nói hết khi mới gặp rồi. Buổi tiệc hôm nay anh chúc mừng và tiễn tôi là ý tốt, tôi có thể chịu, nhưng không có lần sau.”
Bạch Hãn Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ khó tin: “Đối với em mà nói bọn họ chỉ là những người xa lạ mà thôi, ngay cả chút ảo tưởng này mà em cũng không thể cho anh sao?”
Đỗ Lam bâng quơ nói, “Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì tôi không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.”
“4 năm…..anh cho rằng mình sẽ có gì đó khác biệt.”
“Xin lỗi.”
“Cậu ta đáng giá cho em kiên định chờ đợi đến vậy sao?”
“Đáng giá!”
“Nếu hai người không có kết quả thì liệu em có suy xét đến anh không?”
“Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Mặc kệ ở tình huống nào, tôi đều sẽ không ở bên người tôi không yêu.”
“A….đúng là phong cách trả lời của Đỗ Lam!” Bạch Hãn thở dài, “Em vĩnh viễn kiên định như thế, chú tâm tiến về phía trước và biết rõ mình muốn cái gì. Nhưng mà, anh thích em như thế nên sẽ không từ bỏ đâu.”
“Đó là tự do của anh, nhưng tôi sẽ không chấp nhận.”
Bạch Hãn Vũ cười khẽ, “Tương lai còn dài, đừng nên kết luận quá sớm.”
Đỗ Lam nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
“Không phải em cũng đang lãng phí thời gian trên người cậu ta đó thôi.”
“Không giống nhau.”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Bọn tôi tâm ý tương thông.”
“5 năm, sao em còn chắc cậu ta cũng giống em?”
Đỗ Lam ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Trên thế giới này, điều tôi chắc chắn nhất, có lẽ chính là trái tim của anh ấy!”
Bạch Hãn Vũ nhìn sắc mặt của cô, không nói nên lời phản bác.
**
Đỗ Lam quyên góp phần lớn quần áo của mình, cuối cùng đồ đạc chỉ chiếm nửa cái vali. Nhiều năm qua, bên trong vẫn luôn không thay đổi: một cái chuông gió làm bằng gỗ, một con hạc giấy, một cái kẹp tóc màu lam và một đóa hoa dại khô.
Cô nóng lòng về nhà.
Lúc đăng ký, cô không hề quay đầu nhìn lại nơi mình đã ngây người 2 năm nay.
Cả một đêm không ngủ, theo tiếng máy bay gầm rú, bất tri bất giác cô chìm vào mộng đẹp.
Trong mộng, cô quay lại thời mình còn nhỏ.
Thiếu niên kia đứng ở đường cái đối diện cười rực rỡ, cánh tay ra sức vẫy vẫy với cô.
Thiếu niên kia cuộn mình trong góc tối u ám, ôm lấy hai tay gầy yếu, khẽ run rẩy.
Thiếu niên kia cầm tay cô nhét vào trong túi áo lông vũ, bông tuyết bay lả tả, mà cậu thì nhìn cô cười ấm áp.
Thiếu niên kia, ở trong nhà xưởng đen như mực, thống khổ gào rống.
13 năm, bừng tỉnh một giấc mộng……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...