Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?


Mã Tuệ nghĩ, chuyện như vậy sẽ xảy ra là khá có lí.
Mọi hôm, Trì Đức Thiệu luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, là bởi vì Viên Duy không dao động.

Nhỡ đâu Viên Duy có gì khác thường thì việc này trăm phần trăm sẽ chọc tức Trì Đức Thiệu.

Nàng lắc đầu thở dài: "Ai, nói chuyện yêu đương thật không dễ dàng, làm bất cứ cái gì đều phải lén lút."
Tô Hữu Điềm đột nhiên nhảy bắn lên, mặt đỏ bừng mà nói: "Yêu đương cái gì? Tại sao tớ lại không biết....."
Mã Tuệ nhỏ giọng cười nói: "Lúc ấy cậu đang chạy lại dừng lại ở đằng sau, Viên Duy không nói hai lời liền quay đầu tìm cậu.

Trước kia hắn chính là nhìn cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, cậu còn chối là đang không yêu đương nữa đi?"
Trái tim của Tô Hữu Điềm như ngừng đập.

Cô theo bản năng mà lập tức phủ nhận: "Không có không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là Viên Duy......!Quan tâm bạn học thôi?"

Mã Tuệ cắt một tiếng: "Cậu cứ chối nữa đi, lại còn quan tâm bạn học, tại sao tớ chưa từng thấy hắn "quan tâm" những đứa khác như thế?"
Tô Hữu Điềm nói: "Dù sao.....!Dù sao thì bọn tớ là trong sạch, nếu giữa chúng tớ thực sự có chuyện gì đó, thì tớ đã sớm kể cho cậu rồi."
Mã Tuệ vẫn là không tin mà hừ một tiếng: "Được được được, cậu không nói thì kệ.

Tớ cũng không tin rằng hắn đột nhiên sẽ tri kỷ như vậy.

Nếu các cậu không yêu đương, chẳng lẽ thái độ của hắn đối với cậu đã mềm mỏng hơn rồi à?"
Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, cô rầm rì mà nằm bò lên trên bàn.
"Ai u ai u, đau......"
Mã Tuệ nghiêng người, liếc mắt nhìn cô một cái: "Nhìn cái bộ dáng sắp chết của cậu đi, hừ cái gì mà hừ, nhân lúc vẫn còn sớm đem cái tươi cười trên mặt cất đi đi."
Tô Hữu Điềm che miệng lại không nói lời nào.
Mã Tuệ vừa tức giận lại vừa buồn cười, vì thế nói: "Tớ không tra khảo cậu nữa, cậu biết đường mà nắm chắc cơ hội đi."
Trước khi vào giờ học một phút đồng hồ, Viên Duy mới trở về, trên người anh còn mang theo khí lạnh của sáng sớm, trong tay tựa hồ cầm thứ gì, Tô Hữu Điềm ngồi cách bục giảng nên nhìn không thấy.
Đôi khi cô cũng chán ghét cái bục giảng này, cứ ngăn cách cô và Viên Duy, giống như là một tòa núi lớn, làm người cảm thấy áp lực.
Lúc này cô vô cùng hối hận.

Nếu lúc trước vào thời điểm tới nơi này, không xúc động như vậy, khả năng cao cô đã có thể như ở trên trời cao mà nhìn xuống cuộc sống gia đình của Viên Duy rồi.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, cô móc ra cái gương nhỏ từ trong ngăn bàn, sau đó trộm nhìn qua phía bên kia bục giảng.
Ở một góc trên gương, Viên Duy đang cúi đầu, trên gò má trắng nõn tựa như cũng nhiễm sự lạnh lẽo của sáng sớm, một chút cảm xúc cũng không có.
Cho dù các bạn học tới tới lui lui ở bên người anh, cho dù là đụng vào cái bàn của anh, anh cũng không có một chút phản ứng nào.
Tô Hữu Điềm chếch gương để nhìn anh, nhìn lông mi hơi hơi run rẩy của anh, nhìn đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên của anh, giống như là có một đôi tay vô hình, trấn an cô, tựa hồ trong nháy mắt, bao nhiêu đau đớn đều biến mất.
Cô nheo mắt lại, vừa định cất gương đi, lại bỗng dưng đối diện với tầm mắt của anh ở trong gương.
Tô Hữu Điềm cả kinh.


Trong gương Viên Duy không động, cặp mắt kia lại nghiêng nghiêng mà nhìn lại phía này.

Như là một con chim ưng đang săn bắt con thỏ trốn trong bụi cỏ, dùng mắt nhìn là đã có thể giam cầm cô một cách chặt chẽ.
Tô Hữu Điềm đè nhẹ hô hấp của mình, rõ ràng biết anh không nhìn thấy mình, chỉ có thể nhìn vào gương, nhưng mà cô lại như là một con thỏ bị chim ưng dùng vuốt kẹp chặt yết hầu, muốn di chuyển cũng không thể di chuyển.
Sau một lúc lâu hai người nhìn nhau như vậy, tay của Tô Hữu Điềm đều tê dại hết rồi, tròng mắt của Viên Duy mới chậm rãi di trở về.

Cô nhẹ nhàng thở ra, như là một con chuột đi ăn vụng, chậm rãi cất gương, sau đó nằm dài trên bàn giả chết.
Kệ đi, kệ đi, Viên Duy đã sớm biết cô thích anh, bị anh bắt gặp nhìn trộm cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào, dù sao da mặt cô cũng dày.
Nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn thở dài.
Muốn thời thời khắc khắc nhìn người mình thích tại sao lại khó khăn như vậy?
Tiết học đầu tiên, giáo viên Ngữ Văn Lý Quyên chân đi giày cao gót đi vào trong lớp, bà cúi đầu mở sách ra: "Được rồi, bạn nào còn đang nói chuyện thì ngậm miệng lại, tất cả các em ngồi xuống, giở sách đến trang 27 cho tôi.

Hôm nay chúng ta sẽ học bài 'Luyện tập: Nghiên cứu và thảo luận'."
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng mà ngồi dậy, chỉ trong chốc lát liền cảm thấy eo đau lưng đau, giống như là có một bàn chân hung hăng mà dẫm lên eo, có một bàn tay liều mạng mà đấm bụng của cô.

Cô 'A' một tiếng, nhịn không được cong lưng.

Trong chốc lát, cô nghe được tiếng vang từ bên kia bục giảng, Tô Hữu Điềm quay đầu lại, liền nhìn thấy Viên Duy đang giấu đầu đằng sau bục giảng, tay lại duỗi ra phía này.
Cầm trên tay anh là một cái áo được cuộn lại, giống như là áo khoác của anh, quơ quơ về phía cô.
Đây là.....!Đưa đồ cho cô ư?
Nhưng vì sao lại là áo khoác của anh? Chẳng lẽ Viên Duy cho rằng cô là biến thái, nhìn trộm anh không tính nữa, còn thích ôm quần áo của anh mà có những ý nghĩ dâm tà?
Nghĩ đến đây, Tô Hữu Điềm kinh ngạc.
Viên Duy không phải là người có thói quen đưa đồ cho cô, làm như vậy, có thể là vì báo đáp ân cứu mẹ của cô, mà sau đó phải nhẫn nhục đem áo khoác đưa cho cô hay không?
Viên Duy lúc này, khẳng định là đang cắn môi, đỏ mắt, vẻ mặt không cam lòng lại không thể nề hà mà đưa quần áo cho cô đi.
Tô Hữu Điềm tức khắc cảm thấy mình chính là đại ma vương khi dễ tiểu đáng thương, nghĩ đến bộ dáng cắn môi nức nở của Viên Duy, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Viên Duy bất mãn, nhăn mày nhìn cô, ngả người về phía sau phóng một cái nhìn chết chóc về phía này.
Được rồi, ánh mắt này có thể nghĩa là cô đang suy nghĩ nhiều.
Viên Duy nói một tiếng 'Này', nhấc cằm lên, ý bảo cô cầm.
Tô Hữu Điềm liếm liếm môi, cô vừa định duỗi tay nhận, lại dường như nghĩ đến cái gì, giống như đi ăn trộm, lén lút mà quay đầu lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui