Thứ hai, Tô Hữu Điềm vừa đến trường đã lập tức phải tập thể dục buổi sáng mỗi ngày.
Buổi sáng mỗi ngày, cả hai khối lớp năm hai và năm ba phải tập trung lại, chạy vòng quanh sân thể dục, ầm ầm ầm mà làm bụi đất bay hết lên.
Cô đi theo đại bộ đội lảo đảo lắc lư mà chạy.
Trước khi chạy đã xây dựng đủ các kiểu tâm lý và lời tự cổ vũ cho mình trong đầu, nhưng tới thời điểm chạy bộ, vẫn là hận không thể một giây té xỉu.
Đặc biệt, hôm nay là "tình huống đặc thù", cô bước mỗi một bước, đều cảm thấy nửa người dưới đều không phải của chính mình nữa.
Mã Tuệ thân thể nhỏ yếu, ốc còn không mang nổi mình ốc, còn kéo cô chạy một vòng, đã thở hổn hển.
Tô Hữu Điềm chạy chậm nói:
"Cậu, cậu trước hết đừng có kéo tớ, cậu cứ chạy trước đi."
Mã Tuệ cắn răng nói: "Bằng không thì cậu xin phép giáo viên cho nghỉ đi."
Tô Hữu Điềm nhìn Chủ Nhiệm Giáo Dục hai tay đang chống eo, đầu tóc thưa thớt đứng ở bên cạnh bục phát biểu mà lãnh đạo.
Đôi mắt tam giác tản ra ánh sáng giống như một con chim ưng, lạnh lùng mà nhìn bọn họ như nhìn những con thỏ sợ đến mức nhảy bắn lên, bất kể là có một con nào rời khỏi đội ngũ, liền sẽ lập tức lao tới quắp nó mang đi.
Tô Hữu Điềm lắc lắc đầu: "Được được, tớ nghe theo cậu.
Tớ chống đỡ nốt một vòng cuối cùng này.
Cậu cứ mặc kệ tớ."
Mã Tuệ thở dài, Cam Văn Văn quay đầu lại nói: "Cậu cứ mặc kệ nó đi, để tớ kéo nó chạy cho."
Tô Hữu Điềm xua tay: "Trước, trước tiên đừng kéo tớ, tớ có thể chạy được!"
Thanh âm của cô không nhỏ, các nam sinh phía trước đều nghe được.
Tức khắc liền phá ra cười cả một lũ.
Tiền Lợi Viễn xoay người lại, vừa chạy lùi, vừa thành thạo mà cười nói: "Thịnh Hạ, cậu có còn chạy được không? Không chạy được nữa thì nói để Viên Duy còn ra cõng cậu!"
Sức lực để trừng hắn Tô Hữu Điềm cũng không có, chỉ có thể mềm mại mà hừ một tiếng.
Cao Nhất Thành cũng xoay người, nói: "Thịnh Hạ, cậu đừng vội, tớ cõng cậu!"
Nói, hắn giơ tay định chạy lại phía bên này.
Tô Hữu Điềm cũng không biết sức lực từ đâu có, kêu lớn: "Không cần!"
Cao Nhất Thành còn chưa đi được hai bước, liền bị Viên Duy đến đầu cũng không quay lại, tùy tay vung, kéo lại cổ áo của hắn:
"Chủ Nhiệm Giáo Dục đang nhìn."
"Nhìn thì cứ nhìn!" Cao Nhất Thành trừng mắt, tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà quay người lại.
Tỉnh Lỗi đẩy mắt kính một chút, sau đó thở dài.
Tô Hữu Điềm kéo lê hai cái đùi đi, chỉ cảm thấy mình như đang đi ở giữa sông chảy xiết, mỗi một bước đều vô cùng gian khổ.
Đột nhiên, chân cô dẫm lên phải dây giày của mình, thân hình đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa té ngã.
Mã Tuệ và Cam Văn Văn đều phải đỡ cô.
Cô nói: "Không cần phải đỡ tớ đâu, tớ buộc cái dây giày, vừa lúc nghỉ ngơi một chút."
Cam Văn Văn nhìn xung quanh cũng có người lười biếng buộc dây giày giống như cô, Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng mở một con mắt nhắm một con mắt với những người này.
Vì thế mà cô nói: "Cẩn thận nha."
Hai người đi rồi, Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, vì để không chặn đường chạy của những người khác ở đằng sau, cô liền xê dịch ra bên ngoài.
Mông vừa mới nhấc lên cái, liền nghe được đằng sau truyền đến một cái thanh âm lãnh đạm: "Tránh ra, chặn đường người khác."
Tô Hữu Điềm không hiểu ra sao cả, nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Liễu Thấm đang đứng sừng sững, hạ thấp mắt, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô.
Nàng nhìn nhìn Liễu Thấm mặt lãnh đạm, lại nhìn nhìn đội ngũ của nàng ta ở tận bên kia, tức hết chỗ nói.
Cái này chẳng lẽ chính là..........!Tìm ngược trong truyền thuyết?
Vừa định đứng lên, lại phát hiện cánh tay mình bị kéo, cô sửng sốt, giương mắt liền nhìn thấy Viên Duy.
Viên Duy chạy vài vòng, trên mặt một chút mồ hôi đều không có, ngược lại càng thêm hồng hào, bị sương mù sáng sớm thấm vào, càng như là một quả đào mật mọng nước vừa mới được hái.
Trong lòng của Tô Hữu Điềm tức khắc trở nên hư không, cô nhìn gương mặt của Viên Duy, thất thần một lúc lâu.
Mày của Viên Duy nhăn lại, dùng một chút lực liền đem cô kéo lên.
Sau đó, anh nói với Liễu Thấm: "Không nhớ rõ tôi đã nói qua cái gì với chị sao?"
Liễu Thấm cả kinh, nàng nhìn gương mặt lạnh băng của Viên Duy, sợ tới mức nửa ngày trời cũng không nói ra lời.
Viên Duy quay đầu lại, nhìn Tô Hữu Điềm, môi mỏng mở ra: "Hẳn là chị biết tôi đang nói đến chữ nào."
Chữ nào? Còn không phải là chữ "lăn" sao?
Trên mặt của Liễu Thấm vừa trắng vừa xanh, ảo não mà hét một câu: "Viên Duy, tôi thật sự chán ghét cậu!"
Nói xong, đỏ mắt mà chạy.
Sắc mặt của Viên Duy không đổi, anh đỡ lấy Tô Hữu Điềm rồi bước đi nhanh.
Tô Hữu Điềm tức khắc nhíu mày nói: "Chậm một chút chậm một chút."
Viên Duy dừng lại: "Làm sao vậy?"
Tô Hữu Điềm bị anh đỡ, nói một cách không rõ ràng: "Đau bụng."
Viên Duy cho rằng chỉ là đau bụng bình thường, nên ý thức được mà lực dùng để nắm tay cô liền nhẹ hơn, nhưng mà nhìn thấy cái tai hồng hồng của Tô Hữu Điềm, anh cơ hồ là lập tức liền hiểu rõ cái gì.
Gió lạnh sáng sớm thổi qua, tựa hồ cũng mang đi không khí càng ngày càng nóng lên.
Viên Duy mím môi một chút, sắc đỏ trên môi và trên mặt giống như cùng nhất trí với nhau.
Tay anh chậm rãi từ cánh tay cô hạ xuống, cách vải dệt xanh dương và trắng, vững vàng mà nắm lấy cổ tay của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...