Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, vừa định bước về phía trước, lại như nghĩ đến điều gì, cô ngồi trở xuống.
"Anh uống rượu?"
"Xã giao."
Viên Duy kéo kéo cravat, anh phun ra một hơi khí đục, liếc nhìn Tô Hữu Điềm.
Ánh mắt đó chỉ lướt thoáng qua, như một thợ săn đang cố không đánh rắn động rừng, giả vờ bình thản mà nhìn liếc qua.
Tô Hữu Điềm giật mình, không hiểu sao cô có cảm giác mình như một con thỏ trắng đang thò đầu ra nhìn dáo dáo, còn không biết sống chết lô bụng ra ngay trước họng súng thợ săn.
Cô ôm ngực, lăn một vòng rúc lên salon.
"Muộn quá rồi, chúng ta có đi họp lớp nữa không?"
Viên Duy lắc đầu, anh nhấc tay, mở cổ áo ra, cravat trượt xuống theo vải áo trơn láng, mập mờ quấn quanh đầu ngón tay anh, theo cánh tay hạ xuống, đung đưa trước sau bên mắt cá chân anh.
Tô Hữu Điềm vội vàng lấy cái áo khoác bên cạnh mặc lên người, chỉ hận không trùm lớp vải trước ngực qua đầu.
Cô gắng trấn định, nói: "Em cảm thấy để lỡ hẹn không ổn, nhân lúc còn chưa quá muộn, hay là chúng ta đi nhanh đi."
Viên Duy không nói gì, mặt anh không chút thay đổi, bước chân không nhanh không chậm tiến về phía trước, cravat quấn ở đầu ngón tay quệt xuống đất nghe loạt xoạt.
Tô Hữu Điềm nhìn khóe mắt hơi đỏ lên của Viên Duy, nhịn không được run lên, cô tận lực dịu giọng nói:
"Nếu anh không đi thì thôi, hay là anh lên tầng ngủ một giấc trước đã? Uống rượu xong chắc khó chịu lắm phải không..."
Trong họng Viên Duy bật ra một tiếng thở hắt, anh đặt một đầu gối lên sofa, Tô Hữu Điềm lập tức cảm thấy phía trước sụp xuống, mình cũng không khống chế được mà trượt xuống.
Cô vội tóm chặt lấy lưng ghế, dang hai tay dính chặt ra sau như Jesus.
"Cái sofa này nhỏ lắm, hai người chúng ta ngồi không vừa đâu!"
Hơi thở Viên Duy phả lên mặt cô, ngoài mang theo mùi rượu say lòng còn có cả mùi hương nguyên bản của chính anh.
Lông mi anh rũ xuống, ánh mắt không biết phiêu du đi đâu, cả người Tô Hữu điềm đều nổi da gà.
Cô vội vàng đẩy ngực anh: "Đi xuống! Đi xuống! Đi xuống!"
Viên Duy nắm lấy móng vuốt cô, đặt lên môi mình, chợt, mím môi một cái.
Tô Hữu Điềm ngao một tiếng, nhảy dựng lên giật tay ra: "Anh làm gì cắn em!"
Khóe miệng Viên Duy cong lên, giữ chặt lấy tay cô, sau đó dùng cravat quấn lấy, Tô Hữu Điềm cả kinh, theo phản xạ muốn giãy giụa.
Viên Duy nắm cổ tay cô, chậm rãi ghé tới gần làn da non mềm trên cổ tay cô.
Tô Hữu Điềm tránh không thoát, trơ mắt nhìn anh mở đôi môi mỏng, chóp môi mềm mại chạm lên cổ tay mình, răng nanh màu trắng như ẩn như hiện găm vào da cô.
Cảm giác đau ngứa nhè nhẹ từ cổ tay xộc thẳng lên não, thắt lưng Tô Hữu Điềm mềm nhũn, không tự chủ được ngồi sụp xuống.
Môi Viên Duy rời khỏi cổ tay cứng ngắc của cô, chậm rãi bò lên vai lên cổ cô.
Tô Hữu Điềm cảm thấy như có con thú nhỏ mập mờ chọc mõm, hơi thở nóng bỏng và mùi rượu ấm áp phả lên cổ cô, cô trợn mắt, chỉ cảm thấy mình như cũng muốn say.
Nhưng những cơn đau nhỏ vụn thỉnh thoảng lại truyền tới từ cổ kéo thần chí của cô về.
"Viên, Viên Duy, dừng lại, dừng lại!"
Viên Duy ngẩng đầu từ hõm vai cô lên, tựa như đã ăn uống no đủ, đột nhiên lè lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ thẫm.
Tô Hữu Điềm bị dọa đến sắp khóc, miệng cô méo xệch, nói: "Anh muốn cắn chết em đấy à."
Vừa dứt lời, Viên Duy nắm lấy gáy cô, chợt cắn một cái lên môi dưới của cô.
Tô Hữu Điềm cảm thấy mình như một nhúm bông, bị ngậm trong khoang miệng nóng bỏng của anh, mặc cho đầu lưỡi và cánh môi anh mặc sức vần vò, bất tri bất giác rơi nước mắt, thân nhiệt cả người như hóa thành dòng nước, bị anh đè ép, mút hết sạch.
Lát sau, Viên Duy buông cô ra, dùng ngón cái lau giọt lệ dính trên má cô.
"Đau không?"
Tô Hữu Điềm theo bản năng gật đầu, sau đó lại ra sức lắc đầu, giơ cánh tay bị trói lên, nhìn anh trách cứ.
Viên Duy nhìn cô, lặng thinh không nói.
Tô Hữu Điềm thổi thổi cánh tay, giận dữ nói: "Anh xem thử xem anh cắn em thành gì rồi này!"
Viên Duy liếc nhìn cánh tay đến cả một vết hồng cũng không có, hỏi: "Về sau em còn dám chọc giận tôi nữa không?"
Tô Hữu Điềm tức giận quay lưng lại, dùng răng cắn cắn cravat trên tay mình.
Tóc mái của Viên Duy buông xuống, mặt anh ẩn trong bóng tôi, chỉ có chóp môi đỏ thẫm là chút sắc màu duy nhất trên gương mặt.
"Về sau nếu em còn lùi bước nữa, sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
Tô Hữu Điềm cố hết sức cắn cravat ra, nổi quạu: "Anh thích nói mấy lời em không hiểu nhỉ?"
Viên Duy nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: "Tôi biết em hiểu, đừng có giả ngu với tôi nữa."
Tô Hữu Điềm sững sờ, động tác trên tay khựng lại.
Giống như một con rối không có người điều khiển dây nối nữa, cả người cô đều sững lại.
"Anh nói cái gì thế..."
Cô cười gượng gạo.
Hơi thở Viên Duy chợt phun ra, anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, mặt mày thu lại, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy áp lực.
"Lâu vậy rồi, em lúc nào cũng trốn tránh, tôi mặc kệ em vì sao cho rằng tôi sẽ ngược em, cũng không để ý em đến cùng muốn làm gì, tôi chỉ muốn nói cho em biết, chỉ cần tôi còn bên cạnh em mọt ngày, tôi sẽ không cho em lùi bước, cũng sẽ không cho em rời đi một bước."
Nói đoạn, anh nhìn xoáy vào cô rồi xoay người lên tầng.
Tô Hữu Điềm đợi đến lúc trên tầng vọng lại tiếng đóng cửa mới như được giải phóng mà chậm rãi nhúc nhích cơ thể.
Rõ ràng trong phòng không có tiếng động nào, nhưng cô lại nghe thấy những tiếng "lập cập lập cập", lúc cẩn thận nghe lại mới phát hiện ra, là răng mình đang run rẩy đánh vào nhau.
"Hệ thống, ta cảm thấy tình huống có chút không ổn."
[Thế hả.]
Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt: "Mai rùa của ta cũng sắp rơi rồi, sao mi lại lạnh nhạt thế hả?"
[Rơi thì rơi, bao giờ hắn ăn thịt cô hẵng gọi tiếp.]
Nói xong, nó nín thít.
Tô Hữu Điềm tức đến giậm chân.
Nửa đêm, trên tầng vọng xuống tiếng rên khe khẽ, giống như cả người đang ngập trong đau đớn.
Hô hấp Tô Hữu Điềm nghẹn lại, cô vội chạy lên. Vừa lên tầng đã nghe ra tiếng động là truyền ra từ phòng Viên Duy.
Môi cô run run, cẩn thận mở cửa phòng Viên Duy ra.
Trong phòng, Viên Duy chưa thay quần áo, một chân co lên, mày nhíu chặt, nằm trên giường.
Dưới ánh trăng, trán Viên Duy lấm tấm mồ hôi, mắt nhắm chặt, môi khẽ nhếch, hơi thở nóng bỏng và tiếng hừ khẽ tràn ra khỏi miệng anh.
Tô Hữu Điềm vội đắp kín chăn cho anh.
Viên Duy thở gấp, tựa hồ đang bị hãm vào một cơn ác mộng, chưa tỉnh lại được.
Tô Hữu Điềm cẩn thận ngồi xổm xuống bên giường, đau lòng xoa xoa tay anh.
Bàn tay Viên Duy khớp xương rõ ràng, Tô Hữu Điềm cẩn thận cầm lấy ngón trỏ của anh, lập tức cảm nhận được cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay anh.
Tựa như cảm nhận được hơi thở của Tô Hữu Điềm, tay anh khẽ động đậy, mở bừng mắt, hô hấp Tô Hữu Điềm căng thẳng.
Im lặng hồi lâu, cô nhìn mắt anh từ từ nhắm lại, hô hấp cũng dần chậm hơn, chân mày cũng giãn ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hữu Điềm thở dài. Cô áp mặt lên tay Viên Duy, cảm nhận nhiệt độ truyền tới từ cổ tay, lông mi cô run lên.
Nếu như, nếu như cô nói với Viên Duy thân phận thật của mình, anh...có chấp nhận cô không? Hay sẽ tránh né như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy?
Hay, sẽ bóp cổ cô, bắt cô trả linh hồn Thịnh Hạ về?
Nghĩ đến đây, cô giật thót.
Dù không làm gì cô, chắc cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa...
Cô đứng dậy, sờ sờ khuôn mặt Viên Duy, nghĩ, nếu đã sắp đi hết cốt truyện, vậy còn xoắn xuýt mấy chuyện này làm gì, cô đi rồi, Viên Duy có thể ở bên Thịnh Hạ nguyên bản, thế chẳng phải mọi người đều vui sao?
Cô dụi mắt, bỏ tay Viên Duy vào chăn, đóng cửa lại cho anh.
Đóng cửa xong, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vứt hết đống hành lí tạp nham của mình vào balo, thu thập xong, cô nhìn chung quanh một vòng, cứ cảm thấy mình đã quên mất cái gì.
Đến tận khi dưới chân truyền đến cảm giác lông lồng mềm mềm, lúc này cô mới nhớ ra, còn Nhúm Lông quên mang.
Nhúm Lông dường như cũng cảm giác được cô muốn đi, cọ cọ cái mũi ướt át vào mắt cá chân cô.
Tô Hữu Điềm ôm nó lên, nhét vào lòng.
[... Cô lại muốn làm gì thế?]
Tô Hữu Điềm vỗ vỗ cái bụng tròn vo đang không ngừng nhúc nhích trong lòng mình: "Không nhìn ra à? Ta muốn ôm bụng chạy."
Hệ thống: [...]
Cô thu thập xong hành lí, túi lớn túi nhỏ dắt chó ra khỏi cửa. Nhìn nơi mình đã ở mấy tháng này, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu cún đang thò ra khỏi ngực mình:
"Nhúm Lông à, đừng trách mẹ nhẫn tâm, con ở đó ngày nào cũng thịt thịt cá cá, không tốt cho thân thể con, đi với mẹ ăn chung mấy món đạm bạc với mẹ, mẹ sẽ nuôi con thành chó, tìm cho con một cô vợ, được không?"
Nhúm Lông ngửa đầu ngao một tiếng.
Tô Hữu Điềm ôm đầu nó cọ cọ.
Gần đây trong giới giải trí lại có người tung tin đồn phá sập danh tiếng của Thịnh Hạ.
Khắp mạng xã hội đều là những lời đồn đoán xấu về cô, cả chuyện từ trước khi gia nhập giới giải trí lẫn sau khi gia nhập giới giải trí.
Có cả ảnh thân mật của cô với người đàn ông khác, cũng có rất nhiều sự vụ không chuyên nghiệp của cô lúc đóng phim, nhất thời, danh tiếng của cô tụt dốc không phanh.
Netizen phỏng đoán phản ứng của Viên Duy, nhưng khiến họ thất vọng là, Viên Duy không có một lời đáp trả, "Nguyên Điểm" cũng không lộ ra chút tin tức nào.
Có người muốn phỏng vấn Thịnh Hạ, công ty quản lí chỉ bóng gió đáp rằng, Thịnh Hạ bị bệnh, chuẩn bị nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Trên TV, Nghê Thu Vũ trừng lớn đôi mắt to đen trắng rõ ràng, hết sức chân thành nói với kí giả: "Tôi tin chị Thịnh Hạ tuyệt đối không phải người như thế... Bệnh ngôi sao? Nếu có, tôi cũng tin là do khoảng thời gian đó chị ấy bận rộn nhiều việc, lịch trình quả thật có hơi chật kín, có lẽ chị ấy không để ý đến chuyện này..."
Tô Hữu Điềm tắt TV, cô xông vào phòng khách quát con chó đang cắn dép: "Nhúm Lông, đừng cắn nữa, con còn cắn nữa là hai chúng ta cạp đất mà ăn đó!"
Từ lúc cô tới cái chốn khỉ ho cò gáy này, tính tình Nhúm Lông càng lúc càng không tốt, nhẹ thì cắn dép, nặng thì phá nhà, so với husky còn đáng ghét hơn.
Tô Hữu Điềm biết mình khiến nó phải chịu khổ, cũng để mặc nó. Nếu nó không quá đáng, thường cũng mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua.
Nhúm Lông hầm hừ nhả dép, nó chổng mông lên đi tới trước mặt Tô Hữu Điềm, há mồm.
Tô Hữu Điềm thở dài, đổ thức ăn cho chó vào bát nó.
Vừa đổ vừa tự trách.
Lúc trước khi đi sao lại tử tế vậy chứ, sao không bán ít trang sức của Thịnh Hạ đi, sao không cầm ít tiền mặt của Viên Duy đi!
Hiện giờ ở nơi này muốn xoay người cũng khó, còn phải nuôi một con chó ăn còn nhiều hơn cô, đúng là tìm đường chết mà...
Tô Hữu Điềm thở dài, cô ngồi dậy, sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, hận sắt không thành thép vỗ vỗ: "Sao mày lại không có chí tiến thủ thế chứ, kêu la cái gì!"
Cô dù gì cũng là một minh tinh, sao lại lưu lạc đến mức này?
Có điều còn may, cốt truyện của cô sắp đi xong rồi, sắp giải thoát rồi...
Cô co người trên salon, vừa trở mình thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Hữu Điềm cào cào tóc, lười biếng ra mở cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông cao ráo chân dài, con ngươi nhạt màu, chóp môi hơi cong lạnh lùng nhìn cô.
Cô đùng một tiếng đóng sầm cửa.
Giây kế tiếp, cánh cửa mỏng manh bị đá văng, cặp chân dài của Viên Duy bước một bước, bắt lấy eo cô, nhấc một cái khiêng lên vai.
- -----
Thôi đừng tin mấy cái options ở chương 37, tớ hơm biết lịch ra cụ thể của cái cục này nó thế nào đâu ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...