Tô Hữu Điềm cứng cổ, cố giữ vững không để tiền rơi xuống. Cô nước mắt lưng tròng nói: "Sao lại đối xử với em như vậy, không phải em đã bảo một triệu là nói đùa rồi à!"
Viên Duy xoay người, lấy từ tủ đầu giường xuống một ly rượu đỏ, ung dung thong thả lắc lắc trong tay.
"Em nghĩ tôi sẽ tin?"
Tô Hữu Điềm chỉ biết rưng rưng nhìn anh.
Viên Duy không bị dáng vẻ cô đả động gì đến, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không rời, chậm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ.
Tô Hữu Điềm không hiểu sao cứ cảm thấy mình như đồ nhắm rượu...
Tô Hữu Điềm nói: "Nếu anh chồng một trăm tầng, cổ em sẽ gãy mất."
Viên Duy cụp mắt xuống, lấy từ trên giường một xấp tiền, thả vào lòng mình rồi chậm rãi bỏ lên đầu Tô Hữu Điềm.
Vừa bỏ vừa nói: "Tôi xếp được bao nhiêu, em sẽ được lấy bấy nhiêu."
Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt: "Em từ bỏ được không?"
Viên Duy đáp: "Không thể."
Nói xong, anh lại đặt lên một xấp.
Cổ Tô Hữu Điềm có chút tê mỏi, cô không dám động đậy xíu nào, chỉ dám liếc Viên Duy: "Em phải làm thế nào anh mới bằng lòng tha cho em?"
Con ngươi Viên Duy dưới ánh đèn trong như nước, anh nói: "Em tự kiểm điểm đi. Nếu nói đúng, tôi sẽ tha cho em."
Tô Hữu Điềm nghe thấy, lập tức bày ra vẻ mặt nhăn nhó: "Em sai rồi, em sai rồi, sau này em không nói những lời đó nữa."
Viên Duy ngả lưng dựa vào đầu giường phía sau, hỏi: "Lời gì?"
Tô Hữu Điềm: "Vì một triệu mà bán đứng anh."
Viên Duy ngắm chất lỏng màu đỏ trong ly, giọng nói trầm thấp: "Lời kiểm điểm này tôi không chấp nhận."
Tô Hữu Điềm khó khăn đỡ lấy chồng tiền trên đầu, quay lại nhìn anh: "Vì sao?"
Viên Duy bỏ ly xuống, nói: "Không đủ sâu sắc."
Nói xong, anh lại đặt thêm một xấp.
Cổ Tô Hữu Điềm trầm xuống, cô vắt hết óc nghĩ, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra kiểm điểm thế nào mới được gọi là sâu sắc. Nếp uốn não cô còn nông hơn rãnh nước thế này, còn muốn sâu sắc gì nữa!
Móng vuốt Tô Hữu Điềm nhịn không giơ lên đầu đỡ, Viên Duy nhìn cô một cái, cô như bị cắn, vội vàng bỏ tay xuống.
"Có thể, có thể cho gợi ý được không?"
Viên Duy tùy ý dựa vào đầu giường, anh suy nghĩ một chút, phun ra hai chữ: "Thái độ."
Thái độ?
Thái độ gì?
Lẽ nào thái độ của cô còn chưa đủ đoan chính sao?
Tô Hữu Điềm chớp mắt, hỏi hệ thống.
"Thống nhi, rốt cuộc phải thế nào mới được coi là thái độ đoan chính?"
[Nhìn thẳng vào nội tâm cô, tỉ mỉ ngẫm xem, tại sao cô lại nói ra những lời đó.]
"Đương nhiên là vì tiền rồi..."
Hệ thống cười lạnh một tiếng: [Cô cứ tiếp tục đội tiền đi.]
Tô Hữu Điềm thở dài, lại hít mũi một cái.
Viên Duy rất có kiên nhẫn chờ cô.
Tô Hữu Điềm nhụt chí nói: "Anh cắn em đi vậy."
Viên Duy quay đầu, từ từ đặt ly rượu xuống, anh từng chút từng chút ghé sát vào Tô Hữu Điềm, khóe miệng anh còn dính màu rượu đỏ thẫm, giống như một con báo săn mới khai trai khẽ ngửi con mồi mới.
Cổ Tô Hữu Điềm co rụt lại, tiền trên đỉnh đầu ào ào rơi xuống.
Cô tính toán, cảm thấy mình chắc sẽ "thương tích đầy mình" mà chết rồi.
Viên Duy lẳng lặng nhìn cô một hồi, hơi thở lạnh băng phun lên mặt cô, lông mi Tô Hữu Điềm run lên, thấy chết không sờn mà nhắm mắt lại.
Giây kế tiếp, cô cảm thấy gáy mình bị nắm lấy.
Tô Hữu Điềm bị ép mở mắt ra, trông thấy Viên Duy nhìn mình chằm chằm, chậm rãi hé miệng.
Cô nhìn đầu lưỡi đỏ thẫm của anh, cảm thấy cổ họng khô rang, khóe miệng không khỏi tê dại.
Cô há miệng run rẩy hỏi: "Anh, anh muốn cắn chỗ nào?"
Viên Duy nghiêng đầu, con ngươi nhạt màu như có đốm sáng nhấp nháy. Anh nói: "Bắt đầu từ trán trước..."
Tô Hữu Điềm che trán lại.
Viên Duy nói: "Sau đó sẽ cắn mũi em..."
Tô Hữu Điềm vội vàng che mũi.
Ánh mắt Viên Duy lướt xuống: "Cuối cùng là cằm."
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "...Miệng đâu?"
Nói xong, cô lập tức che mặt lại.
Khóe miệng Viên Duy mơ hồ cong lên, hơi thở của anh phả lên mặt Tô Hữu Điềm, khiến cô run rẩy một trận.
"Đó là để thưởng, không cho em."
Nói xong, anh nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay cô che trên mặt bỏ xuống, sau đó ấn lên trán cô một nụ hôn.
Tô Hữu Điềm sửng sốt, trước mắt chỉ có cái cằm kiên nghi của Viên Duy.
Viên Duy khẽ thở dài một hơi, giọng nói vừa bất đắc dĩ lại vừa âm trầm như vực sâu: "Thịnh Hạ, đây là lần cuối cùng."
Nói xong, anh chậm rãi đẩy cô nằm xuống giường.
Mái tóc Tô Hữu Điềm xõa ra như tảo biển màu đen trong đại dương đỏ.
Cô có chút sợ sệt nắm lấy vạt áo Viên Duy, run rẩy nhìn anh.
Lồng ngực Viên Duy chậm rãi ép xuống, Tô Hữu Điềm thở dốc, cô trợn to mắt không biết phải làm sao.
May mắn, khoảng cách càng ngày càng gần của hai người đúng lúc dừng lại, Viên Duy kéo chăn lên, đắp cho cô.
"Nghỉ ngơi thật tốt, mai còn phải đóng phim, em không thể chơi đùa nữa."
Tô Hữu Điềm thở dài một hơi, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Viên Duy cầm lấy ly rượu trên đầu giường, tắt đèn rồi đóng cửa lại.
Theo tiếng vang khẽ, Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng thả lỏng.
Cô nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, dưới lưng là cái giường xếp bằng tiền, nhưng cô lại không cảm thấy vừa lòng chút nào.
Cô biết Viên Duy sẽ không cắn mình, có lẽ chỉ là hù dọa cô, cô cũng không thật sự sợ bị Viên Duy cắn, cô chỉ là cảm giác được, lần này Viên Duy thật sự giận cô.
Anh không đánh cô, cũng không mắng cô, càng không nổi nóng với cô, chỉ dùng phương pháp như trêu ngươi này để nguôi giận mà thôi.
Tô Hữu Điềm vắt tay lên ngang mắt, ngăn trở ánh đèn ngoài cửa sổ.
"Thống nhi, mi nói xem, vì sao Viên Duy lại tức giận."
[Cô nói xem?]
Tô Hữu Điềm nói: "Ta không biết."
Hệ thống hừ một tiếng: [Cô chỉ giỏi không giả ngu đúng lúc cần giả ngu, lúc không cần giả ngu thì lại giả ngu.]
Tô Hữu Điềm nắm lấy mép giường, không lên tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hữu Điềm bị Viên Duy đánh thức, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, tiền mặt trên người ào ào rơi xuống.
Viên Duy vừa thắt cravat vừa nói: "Ăn xong bữa sáng thì xuống nhà, có xe riêng chờ em, hôm nay sẽ không bị muộn nữa."
Tô Hữu Điềm cào cào tóc, gật đầu lấy lệ.
Viên Duy xoa đầu cô, xoay người đi.
Tô Hữu Điềm sụp đổ nằm lên cái giường đầy tiền, khuôn khổ như đi làm quẹt thẻ tính công này là bắt đầu từ lúc nào chứ!
Cô chỉnh trang cho mình xong thì ra khỏi cửa, vừa đến trường quay thì thấy đạo diễn nhìn mình như có cay đắng thù hằn.
Tô Hữu Điềm nhìn ông đạo diễn chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà hằn thêm ba nếp nhăn, có chút áy náy.
Người ta cũng chỉ muốn đàng hoàng quay tốt một bộ phim truyền hình, lại để một con gà mờ như cô quậy cho rối tinh rối mù, không đúng, chính cô cũng thua sạch danh tiếng mà!
Cô thở dài, chậm rãi đi tới.
Đạo diễn hút một hơi thuốc, đáy mắt tang thương khó hiểu: "Thịnh Hạ à, chúng ta chỉ còn một tuần nữa là đóng máy rồi, nếu thân thể cô thực sự khó chịu thì ở nhà nghỉ ngơi luôn đi."
Ngầm ý là còn một tuần cuối cùng đóng máy rồi, cô còn muốn làm gì nữa!
Tô Hữu Điềm xấu hổ cười một tiếng: "Đạo diễn, tôi cảm thấy làm việc phải có đầu có cuối. Tuần này tôi chắc chắn sẽ không xin nghỉ, tranh thủ quay nốt tất cả những phần còn lại."
Đạo diễn yếu ớt phun ra một ngụm khói, tựa hồ bị Tô Hữu Điềm chọc tức đến chẳng buồn phát cáu nữa, y nói: "Mấy ngày tới cô có thể sẽ phải mệt một chút, tôi tranh thủ quay bù vai của cô."
Nói xong, y chắp tay sau mông rời đi.
Tô Hữu Điềm xoa trán, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Nếu như có thể, cô thật sự không muốn làm mọi chuyện bế tắc thế này, bản thân mệt mỏi, còn liên lụy đến người khác.
"Thống nhi, còn bao lâu nữa ta mới có thể đi hết cốt truyện?"
[Tính toán thời gian, khoảng chừng là tháng sau.]
Tháng sau? Tháng sau không phải cô còn có thể cùng Viên Duy về quê sao?
Nếu như thật sự có thể, thì về với anh một chuyến, tới thăm cây đại thụ trước cửa thôn, nói một tiếng từ biệt với "Quả Quýt", cô coi như xong việc lui thân được rồi.
Một tuần này, Tô Hữu Điềm bận rộn làm việc liên tục, có điều đa phần đều là các phân cảnh mình cô độc diễn. Bởi vì tìm diễn viên diễn đối với cô thì rất mất thời gian nên đạo diễn trực tiếp lấy một tấm vải xanh lá cây, để cô tự diễn.
Cô vẫn rất hiếu kỳ về kí chủ trên người Nghê Thu Vũ, nhưng cũng không muốn có tiếp xúc gì quá trớn với Nghê Thu Vũ, ngứa ngáy mấy ngày mà không dám tiếp cận cô ấy.
Rốt cuộc cũng đến tiệc đóng máy, Tô Hữu Điềm cảm thấy "kí chủ" kia sẽ xuất hiện một lần.
Nghê Thu Vũ uống hơi nhiều, cô ghé lên bàn lắc lắc đầu, đột nhiên đỏ ửng mặt đứng dậy, loạng chà loạng choạng đi ra ngoài.
Hệ thống nói: [Cô ấy xuất hiện rồi.]
Tô Hữu Điềm nghe thấy, lập tức đuổi theo.
Dọc đường đi, cô nhìn Nghê Thu Vũ lảo đảo, nấc rượu, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giày cao gót cô bước đi nghe lộc cộc.
Tô Hữu Điềm cảm thấy, vị kí chủ này mới được coi là người làm nhiệm vụ, mỗi lời nói mỗi bước đi đều mạnh mẽ vang dội, nào như chính mình, bị thúc giục dọa giết chết cũng đùa cợt được...
Nghê Thu Vũ biến mất ở một góc rẽ, Tô Hữu Điềm cả kinh, đuổi theo.
Còn chưa thò được đầu vào, cô đã cảm thấy trên lưng đau nhức, bị người ta bất chợt ấn vào tường.
Tô Hữu Điềm ngao một tiếng kêu lên.
"Nghê Thu Vũ" bóp cằm cô, nheo mắt: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Dưới ánh đèn, khuôn mặt mềm mại của Nghê Thu Vũ trở nên sắc sảo, cùng một tướng mạo, không cùng một linh hồn, sẽ hiện ra khác biệt lớn như vậy.
Tô Hữu Điềm trợn to mắt nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn mặt cô ra hoa.
"Nghê Thu Vũ" nói: "Nhìn tôi làm gì, đang hỏi cô đó."
Mùi rượu trong miệng cô phả lên mặt Tô Hữu Điềm, hun cô muốn say, Tô Hữu Điềm bị hà hơi mặt đỏ lên, cũng không biết là do vừa rồi uống nhiều hay do ánh đèn quá chói mắt, cô cảm thấy có chút váng đầu.
Tô Hữu Điềm lắc lắc đầu, cô nhìn hai bên một chút rồi nhỏ giọng nói với "Nghê Thu Vũ": "Thiên vương cái địa hổ."
Nghê Thu Vũ cười lạnh một tiếng: "Trông cô đúng là hổ thật." (*)
(*) "Thiên vương cái địa hổ" là một câu lóng lưu hành trên mạng được mọi người sử dụng như một ám hiệu tìm kiếm bạn cùng chung chí hướng, câu đáp lại đúng là "Bảo tháp trấn hà yêu". Chữ "hổ" trong câu Nghê Thu Vũ nói thì có nghĩa là ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...