Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?


Tô Hữu Điềm đứng ở tại chỗ, nhìn Viên Duy chậm rãi đi tới, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Hai người.....!Cô nam quả......
Đôi tay Viên Duy đút túi quần, đứng ở bên bàn ăn: "Tôi ăn xong rồi."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, quay đầu lại nhìn chính mình mới ăn một cái bánh bao, nuốt một chút nước miếng: "Tớ, tớ cũng ăn xong rồi."
Viên Duy nhìn cô một cái, sau đó nói: "Không được có đồ thừa."
Tô Hữu Điềm vừa nghe xong, lập tức giống như là bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô cắn một miếng cái bánh bao, ăn đến mức miệng đều phồng lên.
Viên Duy vào nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy một trận tiếng vang.
Tô Hữu Điềm đấm đấm ngực, duỗi dài cổ nhìn về phía đó xem.
Viên Duy nắm chặt khăn lông đi ra, sau đó kéo một cái ghế, chân dài bước một bước liền ngồi ở bên người cô.
Tô Hữu Điềm vẫn chưa phản ứng lại thì liền cảm thấy mí mắt nóng lên.

Cô mờ mịt mà "A" một tiếng, theo bản năng mà đưa tay lên mặt.
Mày của Viên Duy nhăn lại, cầm lấy móng vuốt cô: "Đừng nhúc nhích."
Tô Hữu Điềm nuốt xuống bánh bao, cảm nhận được độ ấm trên đôi mắt, "Ừ" một tiếng.
Tay trái của Viên Duy cầm khăn lông ướt, nhấc khỏi mặt của cô, đôi môi mềm mại giờ phút này lại càng kiều diễm.
(#thgnao: Kiến thức hạn hẹp, không biết được đây là môi ai)
Nhiệt độ trên mắt chậm rãi làm cô cảm thấy một chút thoải mái.

Đôi luôn sưng to của Tô Hữu Điềm được chườm nước ấm, cách khăn lông, tựa hồ cũng có thể cảm thấy hơi thở mềm nhẹ của Viên Duy.
Viên Duy dựa gần cô như thế, nhiệt độ trên người đối phương tựa hồ so với khăn lông còn nóng hơn.

Tô Hữu Điềm đặt tay lên trên khăn mà kéo, mất tự nhiên mà hơi hơi cử động.

Không rõ do bị khí nóng hun hay điều gì khác mà trên mặt cũng ửng đỏ lên.
Cô lắp bắp nói: "Để tự tớ, tự tớ làm."
Viên Duy nói: "Cậu ăn của cậu đi."
Tô Hữu Điềm không thể nhìn thấy, bất đắc dĩ nói: "Động tác này cũng quá khó khăn đi."
Viên Duy đem bánh bao cuộn đưa cho cô, sau khi mím môi một chút, nói: "Buổi tối qua cậu khóc."
Tô Hữu Điềm cứng đơ, yết hầu của cô động, sau một lúc lâu mới hừ cười một tiếng: "Khóc? Tớ không khóc."
Viên Duy nói: "Tôi nghe thấy được, giống như tiếng chuột."
Tô Hữu Điềm nói: "Đấy là cậu nghe lầm, khả năng là nhà cậu thật sự có chuột đó."
Viên Duy buông khăn lông xuống, sau đó đứng lên vào nhà vệ sinh vò khăn bằng nước ấm, tùy ý mà nói:
"Không có chuột thật, chỉ có chuột giả."
Tô Hữu Điềm ngừng lại, sau đó quay đầunhìn anh: "Là những cái trên cửa sổ đó sao?.....!Thủ nghệ của cậu thật đỉnh."

Viên Duy không trả lời, anh vắt khăn, ném cho Tô Hữu Điềm: "Tự mình chườm."
Tô Hữu Điềm cảm nhận hơi ấm trên mắt, cô nhẹ giọng hỏi: "Tớ thấy trong những động vật nhỏ đó, có phải cậu thích nhất là cái con mèo con kia hay không?"
Viên Duy cong lưng dọn bàn, sau một lúc lâu trầm mặc.
Môi mỏng của anh khẽ mở: "Ừ."
Một chữ này của anh không giống như là đang nói, ngược lại như là một thanh âm phát ra từ sâu trong lòng, mang theo cảm xúc không thể kiềm chế.
Tô Hữu Điềm chẹp miệng một cái, cô chớp chớp mắt, nhanh chóng dùng khăn lông che lại hai mắt.

Thanh âm buồn bã mà nói: "Cậu khắc cho nó nhiều đồng bọn nhỏ như vậy, bất kể nó ở nơi nào, đều sẽ thật vui vẻ."
Viên Duy tựa hồ là nghĩ tới cái gì, sau đó khuôn mặt hiện lên ý cười hiếm thấy: "Không phải đồng bọn, là thủ hạ......!Nó rất bá đạo."
Tô Hữu Điềm buông khăn lông xuống, không khỏi phì cười.
Cơm nước xong, Viên Duy đưa cô lên xe, Tô Hữu Điềm nói: "Cậu không cần đưa tớ về đâu, tớ biết cậu rất bận."
Cô biết, cuối tuần Viên Duy phải đi ra ngoài làm công.
Viên Duy nhìn cô không nói chuyện, nhưng con ngươi tựa như hồ nước tĩnh lặng, ôn nhu mà bao vây cô.
Tô Hữu Điềm gãi đầu: "Tớ cảm thấy chúng ta hẳn là xem như bạn bè đi.....! Về sau cậu có cái gì khó khăn, đều có thể tìm tớ, tớ, tớ tuy rằng không có năng lực gì, nhưng tớ có thể chi viện cho cậu về mặt tinh thần."
Nói xong, Tô Hữu Điềm cũng có chút xấu hổ, cô đang nói cái vô nghĩa gì đây.......
Viên Duy hơi hơi cúi đầu, cong khóe miệng một chút với cô.

Cái động tác nhẹ như thế, dưới ánh mặt trời như là một ảo giác, nếu không phải cô nhìn chằm chằm vào anh, rất có thể liền bỏ qua.
Tô Hữu Điềm lập tức ngây ra.
Biểu tình của Viên Duy khôi phục về bình đạm, anh từ đằng sau lấy ra một thứ, ném vào trong lồng ngực của Tô Hữu Điềm.
Ngực của Tô Hữu Điềm đau xót, không khỏi tức giận nói: "Này, tuy rằng nó nhỏ, nhưng cậu cũng không thể tàn phá như vậy chứ...."
Viên Duy quay đầu không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm lẩm bà lẩm bẩm mà lấy ra, mở ra xem: "Thứ gì đây, đề cương toán học......"
Cô khép lại gây ra một tiếng bang, biểu tình tựa hồ bị đông cứng: "Có ý gì....."
Viên Duy đút tay vào túi, nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi muốn phụ đạo cậu học.

Trước tiên làm hết ba đề đầu, thứ hai tôi kiểm tra."
Đột nhiên Tô Hữu Điềm tự kéo má của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận