Thi đấu vòng loại, hiệu suất làm việc của ban giám khảo rất cao, chỉ trong vòng chưa tới mười phút các thí sinh đã biết kết quả mình được đi tiếp hay phải ra về.
Học sinh Đức Trí và Nhất Trung phần lớn đều có gia cảnh khá giả, bồi dưỡng một hai năng khiếu cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng chỉ với ngần ấy khả năng, không đủ để thuyết phục ban giám khảo.
Ca hát, khiêu vũ, kéo đàn Nhị Hồ, chơi đàn tranh, thổi Saxophone…
Rất nhiều người bị loại, không có tâm trạng nào ở lại xem người khác biểu diễn, nét mặt thiểu não thui thủi ra về.
Nhật Hạ để ý rằng, trong tất cả ban giám khảo, chủ yếu là người của tổ chức không nằm trong giới chuyên môn thì có một người, cô không thể nhìn thấy nhưng nghe giọng đoán ra có thể là một người đàn ông trung niên vô cùng khó tính và có thâm niên trong ngành, chỉ cần đàn trật mất một nhịp, hay sai một nốt đều có thể bị ông ta chỉ ra lỗi sai và kết cục của những thí sinh đó đều là thất bại.
Sau khi được nhân viên hô số báo danh của mình, Nhật Hạ dùng tay chải mái tóc xoăn dài để chắc chắn không bị rối, rồi mới sải đôi chân thon dài trắng như tuyết bước vào bên trong.
Sống lại một đời, đây là lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu.
Khi ánh sáng tập trung chiếu vào người, trong khoảnh khắc đó dường như linh hồn cô cũng lóe bừng lên thức tỉnh, vô số ánh mắt rơi trên người cô.
Người đàn ông ngồi ở ghế giám khảo đưa mắt nhìn bảng danh sách tiết mục, thoáng nhíu mày.
Mà Nhật Hạ đã tự nhiên thoải mái nói: “Xin chào mọi người, tôi là Nhật Hạ học sinh lớp mười một trường Nhất Trung.
Hôm nay xin phép biểu diễn dương cầm.”
Nói xong cô cúi chào.
Đàn dương cầm trong đây là loại rất phổ thông, hẳn là không thể so sánh được với bộ Steinway của Mặc gia, nhưng khi ngón tay đặt lên phím đàn thì không khỏi sinh ra cảm giác quen thuộc và thân thiết.
Giám khảo còn vốn cho rằng đây chỉ là một cô gái nhỏ không có học hành gì chỉ muốn ra vẻ, bút chấm điểm trong tay đã sắp hạ xuống.
Đột nhiên nghe được cô gái đàn ra một chuỗi âm phù, thoáng có chút kinh ngạc.
Trên người cô mang theo một cỗ khí chất kiêu ngạo xa cách, ngồi ở trước đàn dương cầm dường như càng thêm nổi bật.
Tất cả những thứ yên yên tĩnh tĩnh, nhẹ nhàng dịu êm hay không gian náo nhiệt như thế này dường như đều không ảnh hưởng gì đến cô.
Gò má cô chìm trong nửa sáng nửa tối, không kín cũng không hở, vốn là một hình ảnh yên tĩnh theo năm tháng, lại bị nhưng âm phù nhảy ra từ ngón tay cô làm tăng thêm vẻ u buồn.
Dưới sân khấu cho dù là ban giám khảo hay các thí sinh đều đang tập trung nhìn cô.
Dưới sân khấu vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi cô gái đứng dậy, mới bắt đầu có vài tiếng vỗ tay lác đác.
Ngay sau đó, thanh âm kia từ từ lớn lên.
Nam giám khảo trung niên tóc đã ngả màu không nhịn được nở nụ cười: “Tôi nhớ cô bé này.”
Lưu Trọng Ninh đã dạy qua không ít học sinh.
Trong đó có không ít học sinh là người trưởng thành, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần học một hai bản nhạc đơn giản tiện dụng.
Thủ khúc này là bản nhạc thường được đám người này yêu cầu chỉ dẫn nhiều nhất.
Có thể nói ông đã nghe qua vô số phiên bản, nhưng chỉ có một phiên bản khiến bà ấn tượng đến cho đến bây giờ vẫn chưa thể nghe lại lần thứ hai…
“…”
Những vị giám khảo còn lại đều khá ngạc nhiên.
Lưu Trọng Ninh lão sư vốn là một nhạc sĩ kì cựu trong nghề vậy nên cực kì khó tính.
Để được Lưu Trọng Ninh lão sư khen một câu đã là rất khó khăn, đằng này lại được ông nhớ đến, quả thật cô gái đang đứng trên sân khấu này thật đặc biệt.
Cùng lúc ấy.
Khoảnh khắc cô gái ngẩng đầu lên, khóe môi đang cong veo như ánh trăng non đột nhiên liền cứng đờ.
Hàng ghế trên cùng của khán phòng, thiếu niên mái tóc đen dày, đôi mắt sâu lạnh như đêm ẩn chứa cảm xúc không thể nắm bắt cùng với vẻ kinh ngạc chưa kịp tan đi, khóe môi hắn vẽ lên một nụ cười âm u.
Nhật Hạ không thể nhìn thấy, nhưng lại có một cảnh giác vô cùng áp bức quen thuộc…
———
Nhật Hạ một mình biểu diễn vô cùng thành công, Lưu Trọng Ninh lão sư càng có thêm ưu ái đối với cô, cho cô điểm cao nhất, vững vàng tiến vào danh sách vòng trong.
Nhật Hạ không muốn lưu lại để xem các tiết mục sau bởi vì bây giờ cũng đã khá trễ, cô sợ dì Tiêu sẽ lo lắng, nhưng cô không thể đến phòng thay đồ thay đổi trang phục.
Bây giờ là giờ cao điểm, mọi người ai nấy đều chen lấn bên trong phòng thay quần áo.
Cô chỉ có thể mặc bộ váy trắng này đi ra ngoài thôi.
Cô gái ôm lấy hai cánh tay, trang phục ẩm ướt mồ hôi bị gió thấm vào se lạnh.
Lúc trở lại biệt thự Mặc gia đã là 10 giờ 30 tối.
Giờ này không tính là khuya, nhưng xung quanh đã vắng người, xe chạy một mạch đến cửa.
Biệt thự chỉ có tầng ba là sáng đèn, thỉnh thoảng có bóng dáng thấp thoáng dưới ánh đèn.
“Tiểu thư, người trở về rồi.” Người quản gia bước ra, cúi đầu, sau đó nhịn không được bổ sung thêm: “Mặc thiếu gia…cũng đã trở về rồi.”
Bộ dáng còn rất đáng sợ…
“…Tôi biết rồi.”
Nhật Hạ tiến vào bên trong.
Cửa phòng mở to, dường như chỉ chờ cô gái chui đầu vô lưới.
Tiếng bước chân có chút nặng nề, Nhật Hạ nín thở, không biết vì sao có cảm giác lạ kì không tên.
Khi Lộ Mạn Nhu đi vào, thiếu niên đang ở bên cạnh bàn cởi áo vest.
Thấy cô gái bước vào, động tác của hắn hơi ngừng lại, quay đầu lại nhìn qua, không nói chuyện, cởi nốt áo khoác mới cởi được một nửa ra hết.
Lúc cánh tay hắn giơ lên, đường cong của cơ ngực như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi.
Thiếu niên buông áo khoác, tay phải nớt lỏng cà vạt.
Nói thật, tướng mạo Mặc Hàn cực kỳ tuấn tú, mà khí chất lại rất đặc biệt, bộ dáng ở nhà cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Nhưng Nhật Hạ làm gì có thể thấy được, càng làm sao có tâm tình thưởng thức, cô không biết có phải từ lúc cô bước vào đã luôn bị hắn đứng ở trên lầu nhìn chằm chằm, giống như cô đã bước vào trong lồng giam.
Với lại…Cô luôn cảm thấy thái độ của hắn có chút u ám lạnh lùng.
Mặc Hàn hai chân thon dài ngồi trên ghế đối diện với bàn trà.
Cô không muốn quá mức tới gần người này, chỉ có thể ngồi ngay ngắn ở mép giường.
Hai người đấu mắt một lúc, mấy giây sau anh bỗng cúi đầu, đồng thời bật cười một tiếng.
"Tối nay chơi vui không?”
Cô gái im lặng mấy giây, chớp mắt.
Không hiểu sao lại có một trận chột dạ bao phủ lấy, cùng với đó, cô có dự cảm nếu như nói ra đáp án sẽ chết rất thảm.
Nhưng nếu im lặng…
Nhật Hạ ngước mắt, đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
“Không trả lời, hửm?”
“Mặc Hàn, trong hợp đồng trước đây anh bắt tôi kí cũng đã nói rõ, anh không có quyền can thiệp sâu vào chuyện riêng của tôi.”
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, Nhật Hạ liền hối hận.
Mặc Hàn trực tiếp chặn cô, nắm lấy gương mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Thiếu niên cười lạnh.
Tiếng cười trầm thấp êm tai, cô khó chịu rụt rụt cơ thể, làm cách nào cũng không trốn thoát khỏi hắn.
Hắn cúi đầu nhìn cô, nhớ đến đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, một nụ cười rạng ngời hạnh phúc mà dù có trải qua trăm kiếp hắn cũng không thể quên.
Không thẹn thùng, không rụt rè nhút nhát, đẹp không gì sánh nổi.
Nhưng những điều ấy hắn chưa bao giờ cảm nhận được khi cô ở bên hắn…
“Mặc Hàn, tôi muốn nói chuyện bình thường…”
Ít nhất là không phải trong tư thế này.
Nhật Hạ đang nỗ lực khiến hắn bình tĩnh lại một chút, những ngón tay của cô đặt trên vai thiếu niên trắng bệch, cô có thể cảm nhận được bên dưới đôi tay này là thân thể rắn chắc của thiếu niên, nhiệt độ trên cơ thể nóng rực.
Mặt Hàn lại nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn không chút kiêng nể gì, trong lòng như dời sông lấp biển.
Theo bản năng hắn muốn lại gần cô hơn nữa, muốn ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, còn muốn được đụng vào cô lần thứ hai nữa.
Cảm giác da thịt kề nhau như độc dược, một khi dính lấy, bỏ không được.
Lúc trước thiếu niên còn cố gắng khống chế chính mình, hắn không muốn lại gần quá nhanh làm cô sợ, cô như con hồ ly nhỏ vậy, tính cảnh giác rất cao, hân phải khó khăn lắm mới lại gần cô được.
Hắn thật sự rất sợ dọa cô chạy mất.
Cô gái lặng lẽ nhìn hắn, tròng mắt đen láy mượt mà, bên trong tựa như chỉ chứa duy nhất một mình hắn.
Mà hắn cũng hi vọng chỉ có một mình mình.
Nếu cô nhìn người khác như thế này…
Ánh mắt Mặc Hàn trầm xuống.
Vậy tên đó đừng mong mở mắt.
Sợi giây lý trí liền đứt đoạn.
Hơi thở thiếu niên dồn dập, không cách nào khống chế được trái tim đập điên cuồng.
Nhật Hạ kinh ngạc trợn to hai mắt nhưng chưa kịp trốn thì hắn đã hôn lên môi cô, trong con ngươi thâm thúy đương nhiên phản chiếu rõ ràng hình dạng của cô gái.
Lúc bắt đầu cô muốn tránh thoát tay của hắn, sau đó muốn cắn hắn.
Thế nhưng rốt cuộc ngay cả phản kháng cũng không có tí sức lực nào, cô vừa thẹn vừa xấu hổ, hô hấp không thông, chỉ muốn khóc lên.
Thiếu niên hết hôn liếm, lại nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi mềm mại của cô, hô hấp cũng không chịu buông tha, như là muốn nuốt trọn cả người cô cho bằng được.
Thời khắc cuối cùng cũng dừng lại kia, cô gái thực sự cảm thấy chính mình mới vừa rồi ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cô kìm nén sự tức giận, mới vừa quay đầu sang chỗ khác, liền thấy bóng ma trước mặt lại lần nữa phủ xuống.
Nhật Hạ cơ hồ bị ảnh hưởng tâm lý, vội vàng quay đầu sang một bên.
Thiếu niên thuận thế cúi xuống bên tai cô, tựa hồ phát hiện động tác cô mới vừa rồi theo bản năng mà tránh né, hắn nở nụ cười phóng túng, ác ý đến tận cùng.
"Nhật Hạ, cái gì em cũng thích, chỉ không thích tôi đúng không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...