– Là tôi tự tay đo cho em đấy.
Thấy chuẩn chứ?
– Đồ ông chú già vô liêm sỉ!
– Đêm đó là em tình nguyện, tôi cũng chỉ vô tình đoán được chứ đâu cố ý.
Bây giờ em lại quay sang trách móc tôi sao?
Tiểu An chẳng còn lời nào để nói với Hạo Thiên bởi càng nói cô càng đuối lý.
Nhưng hình như, Tiểu An đến đây không chỉ nói mỗi chuyện này.
Cô còn một số điều cần phải làm rõ với anh.
Gỡ tay Hạo Thiên ra khỏi người mình, Tiểu An lùi về sau một bước cố tình giữ khoảng cách với anh.
Cô hơi cúi đầu thấp giọng.
– Chuyện lần trước, tôi đã nói rõ với Tiến Đạt.
Chúng tôi chia tay rồi!
Khoé môi Hạo Thiên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thoả mãn.
– Nếu đã chia tay thì chúng ta mau đăng ký kết hôn thôi.
Chúng ta còn phải…
Lời Hạo Thiên còn chưa nói dứt câu liền bị ngăn lại bởi cái lắc đầu của Tiểu An.
Hạo Thiên chau mày khó hiểu.
Không phải là cô đang từ chối lấy anh đấy chứ?
– Phương Tiểu An! Em sao vậy? Không phải ngay từ đầu em là người muốn lấy tôi sao?
– Tôi biết điều đó nhưng vẫn còn nhiều thứ chúng ta chưa giải quyết xong.
Đám cưới không phải muốn tổ chức là tổ chức ngay được còn phải thông qua hai bên gia đình nữa.
Với lại…
Tiểu An ngừng đôi chút.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.
– Chú thực sự nuôi phụ nữ bên ngoài sao?
Đây là chuyện khiến Tiểu An suy nghĩ rất nhiều vào đêm qua.
Cô muốn biết rõ mọi thứ trước khi tiến xa hơn với Hạo Thiên.
Là con gái, ai chẳng muốn người đàn ông của mình rõ ràng với những người phụ nữ khác.
Cô cũng vậy thôi, chỉ là muốn chắc chắn mọi thứ.
Hạo Thiên tiến lên phía trước nhẹ nhàng lấy một lọn tóc nhỏ trên mái tóc dài mềm mại kia của Tiểu An mà vân vê.
Hôm qua khi hỏi thì cô lảng tránh hoá ra là muốn anh trực tiếp đưa ra câu trả lời.
Hạo Thiên chỉ cười đáp.
– Tôi có tiền, có thể nuôi phụ nữ bên ngoài nhưng không phải ai cũng làm tôi hứng thú.
Phương Tiểu An, em là người đầu tiên đấy!
– Vậy là chú không có ai bên ngoài?
Hạo Thiên không giải thích nữa, anh cúi người hôn lên cái má bánh bao phúng phính kia của cô.
Câu trả lời nửa chừng này khiến Tiểu An phân vân, không biết đâu là thật, đâu là giả.
Nhưng rồi cô vẫn chọn tin tưởng anh nên cũng không hỏi thêm về chuyện này nữa.
Trong đầu bỗng chốc nhớ đến tấm ảnh cô gái mà Hạo Thiên luôn mang theo bên người.
Cô tự hỏi nếu cô nhắc đến nó liệu anh sẽ phản ứng ra sao?
Tò mò sinh liều lĩnh, Tiểu An hít một hơi thật sâu hắng giọng.
– Đêm qua lúc thay quần áo cho chú, tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh trong ví.
Cô gái đó quan trọng với chú lắm hả?
Tiểu An nói trong run sợ.
Cô không biết khi Hạo Thiên nghe thấy những lời này sẽ cảm thấy thế nào nữa?
Tức giận?
Hay trách móc đây?
Cô không cố ý xen vào chuyện riêng tư của anh chỉ là vô tình nhìn thấy tấm ảnh đó.
Anh luôn mang theo bên mình lại còn cẩn thận kiểm tra như vậy chẳng phải rất xem trọng người trong ảnh sao? Cô yêu anh nhưng không muốn trở thành người thay thế của bất kỳ ai cũng không muốn bản thân phải cố gắng trở thành một người nào khác.
– Em đã xem bức ảnh đó?
Lời kia vừa chậm rãi phát ra từ hai cánh môi bạc mỏng khiến cô đứng hình.
Tiểu An im lặng nhìn anh một hồi lâu, mãi sau đó mới có thể bật thành tiếng.
– Phải! Tôi đã nhìn thấy rồi.
– Vậy giờ em đang muốn biết mối quan hệ giữa tôi và cô gái trong ảnh?
Tiểu An không chối mà gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời.
Mục đích của cô vốn dĩ là vậy, thẳng thắn ngay từ đầu chẳng phải sẽ tốt hơn cho cả hai sao?
Không nghe thấy giọng nói mà chỉ nghe tiếng thở dài của Hạo Thiên.
Bây giờ Tiểu An mới nhận ra cô không nên hỏi về chuyện này.
Điều khó nói ra chắc chắn là điều thầm kín trong lòng, là điều không muốn tiết lộ.
– Tôi và cô ấy… là mối quan hệ đặc biệt.
Giọng Hạo Thiên nhỏ hơn so với khi nãy nhưng đủ để hai người nghe thấy.
Đến bây giờ anh mới chịu tiết lộ sự thật.
Trái tim Tiểu An có chút đau nhói, là do cô muốn biết nên đành phải chịu đựng những cảm giác này.
Cô có chút lúng túng không biết làm gì với tình huống này.
Cuối cùng vẫn nở một nụ cười gượng gạo quen thuộc cho qua chuyện.
– Hoá ra là mối quan hệ đặc biệt.
– Em giận sao?
– Giận… giận gì chứ? Ai mà chẳng phải có một mối quan hệ như vậy.
Thôi, chú làm việc tiếp đi tôi xin phép ra ngoài.
– Đứng lại.
Hạo Thiên nhanh chóng giữ tay Tiểu An lại nhất quyết không cho cô đi.
Đôi mắt Tiểu An bây giờ đỏ hoe, lông mi sụp xuống bên trong nước đọng lại như sắp khóc.
Cô vội vàng bỏ đi chẳng phải đang muốn che giấu cảm xúc thật của mình sao? Ngay khi Tiểu An quay lưng lại, Hạo Thiên đã đoán được tâm tư mà cô đang cố che giấu.
Cô gái ngốc này lại muốn chịu đựng một mình thay vì chia sẻ.
Hạo Thiên đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng trên khoé mi cô.
– Em không giận vậy tại sao lại khóc?
Bị nói trúng tim đen, hai má Tiểu An ửng hồng xấu hổ quay sang hướng khác.
– Tôi… tôi đâu có khóc.
Chú nhìn nhầm rồi! Là do bụi bay vào mắt nên mới vậy thôi.
– Tôi và cô gái đó có một mối quan hệ nhưng không phải quan hệ trai gái.
Em không cần lo lắng.
Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không động đến tấm ảnh đó nữa.
– Chú không cần làm vậy đâu.
– Nhưng tôi lại thấy nó cần thiết.
Em nhìn thấy rồi hiểu nhầm không chịu lấy tôi nữa thì sao?
Mi mắt Tiểu An cụp xuống, cô hướng ánh nhìn sang nơi khác không dám nhìn thẳng người đối diện.
Bỗng nhiên Hạo Thiên đột ngột nhắc về chuyện kết hôn khiến cô do dự.
Mọi việc bây giờ đã rõ ràng nhưng để tiến đến hôn nhân còn nhiều vấn đề khác nữa.
Cô cần phải nói chuyện rõ với bố về việc này.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tiểu An mới dám nói với Hạo Thiên.
– Chú, chuyện kết hôn tôi cần phải nói với bố tôi trước.
Dù sao đây cũng là một chuyện lớn không thể qua loa được.
– Chuyện này em không cần phải lo, tôi đã nói chuyện với bố em rồi.
Bác trai đồng ý cho chúng ta kết hôn.
– Cái gì? Chú đang đùa phải không?
– Tôi không nói đùa.
Bác trai đồng ý chuyện của chúng ta rồi.
Hạo Thiên càng nói càng làm cho Tiểu An thêm hoang mang.
Bố cô sang Mỹ đã gần ba năm nay, mỗi lần muốn nới chuyện đều thông qua điện thoại.
Còn Hạo Thiên, cô chỉ mới làm việc cho anh được vài tháng thậm chí trong hồ sơ còn không ghi rõ tên bố mẹ làm cách nào Hạo Thiên có thể thông báo chuyện kết hôn với bố trước cô được chứ? Trong khi hai người họ chưa một lần gặp nhau?
Sự nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt Tiểu An, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh không chớp.
Dù nghĩ ra bao nhiêu lý do, cô cũng không thể tin đây là sự thật.
– Chú, chuyện này không thể đùa được đâu.
– Tôi đâu có lừa em.
Tôi đang nói thật đấy, bác trai đã đồng ý cho chúng ta kết hôn rồi.
Nếu không tin, em có thể gọi điện kiểm chứng.
Tiểu An vẫn không chịu tin những gì Hạo Thiên nói là thật.
Nếu là những chuyện khác cô có thể miễn cưỡng tin nhưng chuyện này thì không thể.
Bố cô đâu phải người dễ dàng như vậy đặc biệt khi ông chưa một lần gặp người con gái ông muốn cưới ngoài đời.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kỳ lạ!
Sau một hồi trầm tư, Tiểu An cười trừ rồi tự động lùi về sau mấy bước.
– Chú, chuyện kết hôn tôi sẽ trả lời chú sau.
Tôi thấy vẫn nên trao đổi lại với bố thì tốt hơn.
Xin phép!
Dứt lời, Tiểu An nhanh chân chạy khỏi phòng để Hạo Thiên ở lại với bao hững hờ.
Anh đã khẳng định đến mức độ vậy rồi mà cô vẫn còn không tin.
Muốn cưới vợ ngay, anh cũng phải nhanh chóng thông báo cho phụ huynh biết trước khổ nỗi cô lại không tin anh.
Rời khỏi văn phòng, Tiểu An bước đi trong bao nỗi hoài nghi.
Cô vẫn không thể tin bố mình lại đồng ý chuyện kết hôn một cách nhanh chóng lại còn không nói với cô một tiếng nào.
Từ xưa đến nay, bố cô là một người rất khó tính.
Hễ có chuyện liên quan đến cô, bố liền làm cho rõ ngọn ngành.
Đằng này lại bí mật đồng ý riêng với Hạo Thiên.
Dù sao, Tiểu An nghĩ vẫn nên gọi cho bố hỏi thêm một lần nữa để chắc chắn hơn.
Tiểu An cứ thế bước đi mà quên mất bản thân còn phải ở lại công ty làm việc.
Lúc phát hiện ra cô đã đứng trước cổng công ty mất rồi.
Đúng là tình yêu có thể làm con người ta quên mất mọi thứ.
Khẽ thở dài một tiếng, Tiểu An quay người lững thững trở lại công ty.
Đi được một đoạn, Tiểu An đột ngột dừng lại bởi bóng hình người đàn ông đứng trước mặt.
Ngẩng đầu lên nhìn cô mới biết đó là Tiến Đạt.
Ngày hôm qua, sau khi nói câu chia tay, cô đã không liên lạc với Tiến Đạt bởi cô sợ sẽ khiến anh bị tổn thương.
Việc cô chưa chấm dứt hoàn toàn với Hạo Thiên đã vội vàng đồng ý lời tỏ tình của Tiến Đạt rồi đột ngột đòi chia tay đã khiến cô ân hận lắm rồi.
Nghĩ lại mới thấy, cô làm vậy chẳng khác nào đang chơi đùa tình cảm của anh.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, thà rằng nói hết ra sự thật hơn là để anh mãi ôm hy vọng.
Tiểu An nhìn Tiến Đạt, ngập ngừng mãi mới nói ra thành câu.
– Anh Đạt.
– Em định kết hôn với hắn thật sao?
Cô nhìn anh bằng đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên.
Cô không nghĩ lời đầu tiên anh nói sau khi chia tay lại là những câu này.
Sự lúng túng thể hiện rõ trên gương mặt Tiểu An, môi anh đào vừa hé ra lại bặm lại.
Cô lắc đầu.
– Chuyện này em vẫn chưa quyết định, em còn cần sự đồng ý của bố nữa.
– Nếu bố em đồng ý, em sẽ kết hôn với hắn?
– Anh Đạt, em thấy chúng ta không nên nhắc về vấn đề này nữa.
– Tại sao lại không? Anh đang rất muốn biết Cố Hạo Thiên là người thế nào mà khiến em coi tình cảm của tôi như trò đùa để rồi kết thúc một cách nhanh chóng mà đến với hắn.
Tiểu An sững sờ trước những lời Tiến Đạt nói.
Cô hiểu anh đang cảm thấy thế nào sau những chuyện cô gây ra.
Chuyện này thực sự khó có thể chấp nhận, bản thân cô không mong sự tha thứ từ Tiến Đạt, cô chỉ hy vọng anh có thể quên đi một người tồi tệ như cô để bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho cô.
– Tiểu An!
Giọng nói ấm áp của Tiến Đạt vang lên khiến Tiểu An giật mình.
Cô nhìn anh nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt, ngập ngừng đáp.
– Vâng?
– Tôi thực sự không hiểu Cố Hạo Thiên có gì hơn tôi mà khiến em vứt bỏ đoạn tình cảm của chúng ta? Tôi có gì không bằng hắn?
– Tiến Đạt, em không quan trọng chuyện ai hơn ai.
Là em sai khi đã khiến anh đau khổ.
Vì vậy, đừng tự làm đau bản thân vì một người như em.
Anh vẫn có thể tìm một cô gái tốt hơn em gấp trăm, ngàn lần ngoài kia.
Anh đừng làm em khó xử nữa được không?
– Tiểu An, anh…
Tiến Đạt còn chưa nói hết câu, Tiểu An nhìn thấy trong người một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh.
Bên trong chính là chiếc nhẫn mà anh tặng cô vào ngày mà cô nhận lời tỏ tình của anh.
– Thứ này, em trả lại cho anh.
Hi vọng anh có thể tìm được một người con gái xứng đáng với anh.
Em không mong anh tha thứ chỉ mong anh có thể quên đi một người như em.
Chúng ta sau này nếu có gặp lại thì xem như chưa từng quen biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...