Cuộc nói chuyện giữa Tiểu An và Chí Quân cuối cùng cũng kết thúc.
Ngay sau khi Chí Quân rời khỏi nhà, Hạo Thiên và Nhược Đông nhanh chóng chạy đến chỗ Tiểu An.
Cô cẩn thận đóng cửa lại, quay về sau thì phát hiện hai bố con đã đứng sau từ khi nào.
Tiểu An giật mình hoảng hốt.
– Hai người đang làm gì vậy?
– Không có gì đâu.
Hạo Thiên nhanh chóng trả lời nhưng Tiểu An lại chẳng mấy để tâm.
Cô nhẹ nhàng lướt qua anh tiến đến chỗ Nhược Đông.
– Đông Đông của mẹ đã ăn sáng xong chưa để mẹ đưa con đi gặp ông ngoại.
– Dạ xong rồi mẹ! Mà mẹ ơi, ngày mai… mẹ đi chơi với con và bố được không?
Nhược Đông hỏi nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu An bởi nó sợ mẹ nó sẽ lại từ chối giống như mọi lần.
Trước đây, khi còn bên Mỹ, ngày nào Tiểu An cũng phải bận bịu lo cho công việc đến ngày cuối tuần cũng không được nghỉ.
Tuy công việc chất chồng nhưng không có nghĩa cô không dành thời gian cho Nhược Đông.
Cô vẫn nấu ăn, vẫn bên cạnh con mỗi tối chỉ là không thể đi chơi cùng con.
Nhưng với một đứa trẻ mới lớn rất hiếu động nên việc không được ra ngoài cùng mẹ cũng là một hạn chế.
Mặc dù đã ông ngoại vẫn thường xuyên dẫn Nhược Đông đi nhưng sao có thể bằng mẹ.
Nhiều lần Nhược Đông đã từng xin Tiểu An, lần nào cô cũng từ chối.
Lâu dần sự từ chối trở thành mặc định khiến Nhược Đông ngại đề nghị với mẹ.
Tiểu An nhanh chóng quay sang phía Hạo Thiên bởi cô biết chắc đây chính là kế hoạch của anh.
Nhận ra được ánh mắt bất thường, Hạo Thiên vội vàng né tránh sang hướng khác, khuôn mặt tỏ ra vô tội.
Nén tiếng thở dài vào trong, Tiểu An quay lại nhìn Nhược Đông.
Thực lòng cô rất muốn dành một buổi chủ nhật để đi chơi với con nhưng lần này lại phải lỡ hẹn.
– Đông Đông, mẹ xin lỗi.
Ngày mai mẹ có một cuộc hẹn quan trọng nên không thể đi với con.
Mẹ…
– Vâng, con hiểu rồi mẹ không cần phải nói thêm gì đâu.
Dứt lời, Nhược Đông chạy thẳng vào trong phòng đóng sầm cửa lại.
Tiểu An muốn đuổi theo nhưng bị Hạo Thiên ngăn lại.
Hiện giờ Nhược Đông đang cần có không gian riêng, tốt nhất vẫn nên để Nhược Đông một mình.
Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại Hạo Thiên và Tiểu An.
Lúc này Tiểu An mới có cơ hội nói chuyện với Hạo Thiên.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, ngữ điệu vô cùng gắt gỏng.
– Có phải anh là người đã kêu thằng bé nói tôi đi cùng không?
– Anh xin lỗi, anh chỉ muốn Đông Đông có cả bố và mẹ cùng đi chung.
Anh không biết em đã có hẹn với Chí Quân.
Anh sẽ nói chuyện với thằng bé, em làm công việc của em, hai bố con sẽ không làm phiền.
Dứt lời, Hạo Thiên quay lưng rời khỏi căn hộ.
Ban đầu anh chỉ muốn được gần gũi với cô cũng như cho Nhược Đông một ngày nghỉ trọn vẹn với gia đình không ngờ lại đẩy cô vào tình huống khó xử.
Nếu chuyện này ảnh hưởng đến cô, anh sẽ tự biết cách giải quyết.
Nhìn bóng lưng Hạo Thiên khuất dần sau cánh cửa, Tiểu An chỉ biết lặng nhìn theo mà không biết nói gì thêm.
Cánh cửa đóng lại, Tiểu An cũng bước đến chỗ ghế sofa ngồi xuống.
Nghĩ lại mới thấy chuyện khi nãy không hoàn toàn là lỗi của Hạo Thiên, một phần cũng do cô không để tâm đến con cái.
Nếu không nhận lời mời, cô đã có thể đi cùng Nhược Đông.
Ngồi im trong phòng suy nghĩ một vài chuyện, đột nhiên, Nhược Đông bước ra bên ngoài.
Quần áo, giày dép đều được thay mới thậm chí Nhược Đông còn đeo sẵn balo trên vai.
Nó tiến đến chỗ Tiểu An, gương mặt không một chút biểu cảm.
– Mẹ! Chúng ta đến gặp ông ngoại được chưa?
Tiểu An sực nhớ ra chuyện phải đưa Nhược Đông đến chỗ ông.
Cô vội đứng dậy, gấp gáp nói.
– Đây, mẹ đưa con đi ngay.
Trong khi Tiểu An vẫn còn loay hoay sắp xếp đồ đạc thì Nhược Đông lại một mình mở cửa ra khỏi nhà.
Nhìn thái độ của Nhược Đông, cô đoán chắc nó đang rất thất vọng.
Nhưng hiện giờ cô chẳng biết làm thế nào để thay đổi những chuyện đã định sẵn từ trước.
Suốt quãng đường đi, trên xe Nhược Đông không nói một lời cũng không ngó ngàng gì đến Tiểu An.
Nó lôi trong cặp ra con robot hôm trước Hạo Thiên mua để chơi.
Mặc dù Tiểu An đã nhiều lần bắt chuyện nhưng chỉ nhận lại những câu trả lời hời hợt.
Đến nhà ông ngoại, Nhược Đông xuống xe ngoan ngoãn chào mẹ rồi chạy tót vào trong nhà mà quên mất một thói quen.
Liệu có phải khi cảm nhận được sự thất vọng thì những thói quen sẽ không còn tồn tại?
Tiểu An thở dài đầy mệt mỏi dù thế nào thì một ngày vẫn phải bắt đầu không thể vì một người mà trì hoãn.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh di chuyển vào đường quốc lộ hướng thẳng đến tiệm hoa.
Một ngày dài đằng đẵng trôi qua rất nhanh chẳng mấy chốc mà đã gần hết ngày.
Tiểu An thu dọn lại đồ đạc ở cửa tiệm rồi trở về.
Nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ cũng mới hơn 4 giờ chiều.
Tiểu An chuyển hướng đi đến trung tâm thương mại mua một ít đồ cần thiết.
Mất khoảng 30 phút lái xe mới tới nơi.
Tiểu An nhanh chân vào bên trong mua đồ bởi cũng sắp đến giờ phải đón Nhược Đông.
Đi loanh quanh trong trung tâm một hồi cuối cùng cũng mua được vài món đồ cần thiết.
Trên đường chuẩn bị xuống tầng hầm lấy xe, Tiểu An bị thu hút bởi một cửa hàng bán quần áo.
Xem lại giờ mới biết cô vẫn còn dư dả một chút thời gian.
Tiểu An chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà bước vào trong cửa hàng xem qua.
Từ lúc về nước đến giờ, nghĩ lại, cô cũng chưa có cho mình một bộ đồ mới.
Tiểu An đi dọc chỗ bày biện trang phục để lựa chọn.
Đang phân vân trước vài chiếc váy đột nhiên tiếng nhân viên trong cửa hàng vang lên khiến cô giật mình.
– Cố tổng!
Hai chữ “Cố tổng” nhanh chóng lọt vào tai Tiểu An.
Cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện Hạo Thiên đang có mặt trong cửa hàng hơn nữa bên cạnh anh còn có một người con gái rất xinh đẹp.
Và cô gái đó không phải là Tố Nhi!
Chẳng lẽ là người tình mới của Hạo Thiên?
Một suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Tiểu An.
Dù chỉ thoáng qua phút chốc những cũng khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
Khoảnh cách giữa Tiểu An và Hạo Thiên khá xa hơn nữa lại bị ngăn cách bởi mấy dãy treo quần áo nên có lẽ anh không để ý đến việc cô đang có mặt ở đây.
Nhìn từ xa, Tiểu An thấy hai người họ nó chuyện rất vui vẻ không những vậy Hạo Thiên còn nhiệt tình cùng cô gái kia chọn trang phục.
Chẳng hiểu sao khi thấy cảnh tượng trước mắt Tiểu An lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Một cái gì đó vô cùng bức bối đang chi phối tâm trí cô.
Đáng lẽ Tiểu An không nên để ý đến mấy chuyện này mới đúng.
Hiện giờ hai người đâu còn là vợ chồng, việc anh đi với ai hay nói chuyện với ai cô đâu có quyền can thiệp thậm chí còn không lý do để cảm thấy khó chịu.
Nhưng thật kỳ lạ càng thấy Hạo Thiên gần gũi với cô gái kia, Tiểu An càng thêm bức bối trong người.
Cô bỗng nhớ đến những lời anh nói sáng nay, nhớ đến câu hứa hẹn của anh để rồi một sự thất vọng nhanh chóng bủa vây.
Tiểu An chẳng còn tâm trạng đâu để tiếp tục mua đồ, nhân lúc hai người họ không để ý cô liền rời đi.
Trên đường đi đón Nhược Đông, Tiểu An không thôi nghĩ về chuyện khi nãy.
Cũng rất nhiều lần cô tự đánh bản thân không nên có những biểu hiện này.
Đã không còn hi vọng, tin tưởng vậy sao phải cảm thấy thất vọng, khó chịu? Những thứ cảm xúc này không nên xuất hiện!
Dừng xe lại trước một biệt thự lớn, Tiểu An bước vào bên trong.
Phòng khách rộng lớn trống trải có một bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế sofa.
Tiểu An chậm rãi bước đến bên cúi đầu kính cẩn.
– Bố!
Tử Hàn nghe tiếng con liền quay sang bên cạnh.
Ông nhìn Tiểu An mỉm cười.
– Con đến rồi sao? Ngồi xuống đây đợi một lát.
Đông Đông đang chuẩn bị đồ.
– Vâng.
Tiểu An vui vẻ ngồi xuống kế bên ông.
Như một thói quen, cô bắt đầu hỏi chuyện.
– Hôm nay Đông Đông có quậy phá gì không bố?
– Quậy phá thì cũng chỉ là một trong những thói quen bình thường thôi.
Đông Đông tuy có hiếu động nhưng con cũng đừng lo lắng, ở đây với bố nó ngoan lắm!
Tiểu An gật đầu lấy lệ.
Lần nào đưa Nhược Đông sang đây bố cô cũng nói vậy.
Tính tình Nhược Đông thế nào Tiểu An hiểu rõ chỉ là ông đang muốn bao che cho nó mà thôi.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Chưa bao giờ Tiểu An cảm nhận được sự căng thẳng như bây giờ.
Mọi lần đến đây, bố cô đều vui vẻ chào đón hỏi chuyện này kia nhưng hôm nay lại im lặng lạ thường.
Ông cứ nhìn chăm chăm về một hướng, bây giờ cô mới nhận ra từ khi bước vào cô chưa thấy sự vui mừng trên gương mặt ông.
– Bố! Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Tiểu An không thể tiếp tục im lặng mà lên tiếng hỏi ông.
Cô thực sự rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Tử Hàn không trả lời ngay mà chỉ nghe thấy tiếng thở dài.
Mãi đến một lúc lâu sau ông mới quay sang phía Tiểu An, hỏi.
– Con đã cho Nhược Đông nhận lại bố rồi sao?
Tiểu An tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô không nghĩ ông lại biết chuyện này sớm như vậy.
Vốn định chọn một ngày thích hợp để nói rõ ràng không ngờ ông lại biết sớm hơn dự tính.
Tiểu An chẳng có gì để giấu giếm, cô gật đầu đáp.
– Vâng, con chỉ mới cho Nhược Đông nhận lại bố hôm nay.
Chuyện con làm là sai sao hả bố?
– Không! Chuyện con làm là đúng.
Dù trong quá khứ giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì thì Nhược Đông không có tội, nó cũng cần phải biết bố nó là ai.
Nhưng việc cho Nhược Đông gặp lại bố đồng nghĩa với việc con đã gặp Hạo Thiên rồi đúng không?
Tiểu An không nói chỉ dùng hành động để trả lời.
Tử Hàn cũng phần nào hiểu ra được mọi chuyện.
Ông không trách con gái cũng không nói thêm gì về việc này.
Bảy năm trước chính ông là người đã thuyết phục Tiểu An sang nước ngoài một mình nuôi con.
Chuyện về nước rồi cho Nhược Đông nhận lại bố là điều sớm muộn gì sẽ xảy ra.
Ông chỉ sợ tình cảm của Tiểu An sẽ bị lung lay và một lần nữa rơi vào đau khổ.
Những gì Tiểu An đã trải qua, tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng ông cảm nhận được nó vô cùng đau đớn.
Và hiển nhiên ông không muốn điều đó xảy ra với Tiểu An.
Tử Hàn đặt bàn tay gầy guộc, nhăn nheo vì tuổi tác của mình lên tay Tiểu An.
Ông nhìn cô, thấp giọng mà khuyên nhủ.
– Bố luôn tôn trọng mọi quyết định của con bởi bố hiểu con gái bố là người biết suy nghĩ.
Bố chỉ hi vọng con không khiến bản thân mình đau thêm một lần nào nữa.
Con hiểu ý bố mà đúng không?
Những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má Tiểu An.
Cô gật đầu lia lịa rồi ôm chầm lấy bố mình.
Khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi thứ như ngưng đọng để Tiểu An có thể hiểu được toàn bộ những lời bố nói.
Hai người nói chuyện thêm được một lúc thì Nhược Đông từ trên lầu đi xuống.
Cô và Nhược Đông chào hỏi tạm biệt rồi rời khỏi biệt thự.
Quãng đường từ nhà của Tử Hàn đến chung cư không cách nhau là mấy nhưng Tiểu An có cảm giác như càng đi thì quãng đường càng xa hơn.
Sau khi trở về đến nhà, Nhược Đông nhanh chóng chạy vào trong phòng đóng cửa lại.
Tiểu An nhìn theo bóng dáng Nhược Đông, dường như nó vẫn còn rất buồn về chuyện cô từ chối đi chơi cùng.
Khẽ thở dài một tiếng đầy não nề, Tiểu An ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi.
Cô muốn để cho đầu óc được khuây khỏa hơn một chút rồi mới tìm cách giảng hoà với Nhược Đông.
Cả ngày bận rộn với công việc ở bên ngoài, về đến nhà thì lại xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.
Nhưng Tiểu An cũng cảm thấy thật may mắn khi bố cô đã không phản đối chuyện Nhược Đông gặp Hạo Thiên.
Sau ngần ấy chuyện trong quá khứ, cô không hề thấy sự thù hận hay oán trách trong mắt bố mà chỉ toàn ân hận.
Có lẽ đến tận bây giờ ông vẫn còn cảm thấy có lỗi vì việc mình gây ra nên khi cô kể về việc gặp Hạo Thiên, ông mới không tức giận.
Đôi mắt Tiểu An nhìn chăm chăm lên trần nhà tựa hồ như đang suy nghĩ.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi sự suy tư.
Tiểu An đứng dậy, đi những bước chân nặng nề ra ngoài mở cửa.
Đúng như những gì cô nghĩ, người vừa mới bấm chuông chính là Hạo Thiên.
Nhìn sự mệt mỏi thể hiện rõ trên gương mặt Tiểu An, Hạo Thiên thôi không bày trò.
Anh nghiêm túc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– Anh muốn nói chuyện với Đông Đông một chút có được không?
Tiểu An không nói chỉ gật đầu đáp lại.
Cô đứng sang một bên nhường đường cho Hạo Thiên vào bên trong.
Sau khi Hạo Thiên vào phòng Nhược Đông, Tiểu An cũng trở về phòng của mình.
Cả người cô mệt mỏi không có một chút sức sống.
Bước chân vào trong phòng tắm, tiếng vòi nước bắt đầu vang lên.
Tiểu An ngâm mình trong dòng nước ấm, nhắm nghiền mắt lại như muốn rửa trôi đi tất cả muộn phiền trong ngày.
Chỉ có những lúc thế này cô mới thực sự được thoải mái.
Sau gần 30 phút, Tiểu An mới bước ra khỏi phòng tắm.
Cô mặc một bộ váy ngủ mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng bằng lụa.
Ánh sáng trắng trong phòng không được bật chỉ còn lại màu vàng mờ ảo của chiếc đèn ngủ từ đầu giường toả ra.
Tiểu An tiến đến chỗ tủ thuận tiện lấy một chai rượu vang rót ra ly.
Chất lỏng màu đỏ sóng sánh nhanh chóng được uống cạn.
Hết một ly, Tiểu An lại tiếp rục rót thêm một ly nước.
Cô cứ như vậy mà đắm chìm trong men say.
Đến ly rượu thứ ba, đột nhiên, một vòng tay to lớn vòng qua eo ôm lấy Tiểu An từ phía sau.
Tiểu An giật mình định quay đầu nhìn thì bên tai truyền đến giọng nói vô cùng ấm áp.
– Em biết uống rượu từ khi nào vậy hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...