– Cô chủ, cậu chủ đã đợi cô 7 năm rồi.
Tiểu An như chết lặng trước câu nói của quản gia Lục.
Hạo Thiên đợi cô 7 năm, còn cô thì sao? Cô đã dành cả thanh xuân để yêu anh nhưng đổi lại thì được gì?
Vốn dĩ Tiểu An nghĩ sau quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, Hạo Thiên đã có cho mình một hạnh phúc riêng nhưng hình như mọi chuyện không giống cô suy nghĩ.
Và cho dù đến bây giờ anh vẫn chờ đợi cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.
Hai người đã chấm dứt từ lâu, sợi dây liên kết giữa cả hai chính là Nhược Đông.
Cô gặp anh, nói chuyện với anh, cho phép anh đến nhà chỉ đơn giản vì Nhược Đông ngoài ra chẳng vì lý do nào hết.
Đôi mắt Tiểu An đỏ hoe, sống mũi cay xè sụt sịt vài tiếng.
Cô cố ngăn nước mắt không rơi, nghẹn ngào nói.
– Quản gia Lục, chuyện Hạo Thiên đợi tôi bao nhiêu năm bây giờ không còn quan trọng.
Tôi và anh ấy, mỗi người đều có một cuộc sống riêng.
Tôi không hy vọng hai chúng tôi có thể chung đường.
Dứt lời, Tiểu An cúi người chào ông rồi quay người rời đi.
Quản gia Lục đứng phía sau buông tiếng thở dài nhìn theo bóng Tiểu An khuất dần sau cánh cửa lớn.
Ông đứng trầm ngâm một lúc rồi lại hướng mắt lên trên tầng lầu.
Từng bước chân chậm rãi vang lên nền đất lạnh lẽo.
Không một tiếng gõ cửa, quản gia Lục cứ thế vào trong.
Căn phòng trống vắng, xung quanh bốn bề tĩnh lặng chỉ có Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ.
Không rượu, không thuốc lá, thứ duy nhất thắp sáng căn phòng chính là ánh đèn vàng mờ ảo từ phía đầu giường hắt ra.
Quản gia Lục lặng lẽ tiến đến ngồi xuống đối diện.
Nghe thấy tiếng động, Hạo Thiên lập tức mở mắt thì phát hiện quản gia Lục ngồi trước mặt.
Anh khẽ thở dài, xoa nhẹ thái dương mấy cái hỏi.
– Tiểu An về chưa?
– Về rồi.
– Chú để cô ấy đi một mình?
– Không, sẽ có người đưa cô chủ về.
Nghe vậy, Hạo Thiên cũng an tâm phần nào.
Đêm hôm khuya muộn, Tiểu An lại là con gái một thân mình đi trời tối rất nguy hiểm.
Anh cũng muốn đưa cô về nhưng chỉ sợ cô từ chối.
Hạo Thiên chỉ hỏi chuyện liên quan đến Tiểu An, khi biết được câu trả lời liền im lặng.
Ở phía đối diện, quản gia Lục luôn giữ phong thái điềm tĩnh đến khó tin.
Ông lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Hạo Thiên, trong đầu chủ động đưa ra những phán đoán và suy nghĩ riêng.
Sau cùng mới lên tiếng hỏi.
– Ở bên cạnh cậu 7 năm qua, cậu thay đổi thế nào tôi nhìn thấy.
Nhưng có điều tôi vẫn luôn thắc mắc không có cô chủ, cậu cảm thấy thế nào?
– Không phải ông nói thấy rõ sự thay đổi của tôi sao? Điều này ông phải biết rõ chứ.
– Cảm xúc là thứ không thể biết chính xác.
Có thể ngay tại thời điểm nào đó, tôi đoán cậu cảm thấy buồn nhưng thực chất lại không phải.
Tôi chỉ là thắc mắc, trả lời hay không là quyền của cậu!
Hạo Thiên im lặng và có chút ngạc nhiên khi quản gia Lục đưa ra câu hỏi.
Tưởng chừng sẽ dễ dàng đưa ra câu trả lời nhưng đến bây giờ Hạo Thiên vẫn còn quá mông lung.
Anh suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian qua cũng như những cảm giác mà bản thân nếm trải.
Ngừng lại đôi chút cuối cùng, anh cũng có thể đưa ra đáp án.
– Hối tiếc!
Hai chữ được nói ra từ miệng của Hạo Thiên khiến quản gia Lục gật đầu.
Và có vẻ như những gì ông suy nghĩ là đúng.
Ông cười, hỏi tiếp.
– Bây giờ cậu gặp được cô chủ đã vậy còn biết giữa hai người có một đứa con.
Cậu tính làm gì tiếp theo?
– Dĩ nhiên là tôi muốn đưa mẹ con cô ấy về Cố gia nhưng…
Quản gia Lục hiểu được khoảng không lấp lửng của Hạo Thiên.
Cuộc nói chuyện khi nãy giữa anh và cô, tuy không nghe ngay từ đầu nhưng ông biết việc quay lại thực sự rất khó khăn.
Đã 7 năm không gặp dưới có mắt của ông, Tiểu An thay đổi rất nhiều.
Không phải là vì Hiện tại cô đã có một sự nghiệp riêng mà điều khiến ông nhận ra chính là tính cách.
Ông nhớ năm đó Tiểu An còn là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vì muốn bố được an toàn mà chấp nhận bị bó buộc trong một căn biệt thự lạnh lẽo.
Cho đến khi gặp lại, khi đối diện và nói chuyện, ông mới thấu rõ thời gian chính là thứ khiến con người thay đổi nhiều nhất.
Tiểu An tao không còn là một cô gái ngây thơ khờ khạo, mặc kệ bản thân có tổn thương đau đớn thế nào.
Nhưng thấy được điều đó ông cũng mừng, vì nếu muốn yêu thương người khác trước hết phải học cách yêu thương bản thân và cô đã làm được nó.
Quản gia Lục một lần nữa nhìn Hạo Thiên, lần này ông ấy lâu hơn nhiều.
Ngay cả anh cũng cảm nhận được điều bất thường.
– Trên mặt tôi dính gì hay sao mà chú nhìn dữ vậy?
Quản gia Lục lắc đầu từ chối trả lời rồi lấy trong người ra một chiếc thẻ và chìa khoá để trên bàn.
Hạo Thiên nhìn thấy những thứ này thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi.
– Chú tính là gì? Định nghỉ làm ở đây hay sao?
Quản gia Lục bật cười.
– Tôi nghỉ làm ở đây thì lấy tiền đâu nuôi cái thân già này.
Chìa khóa và thẻ này là của cậu.
– Của tôi?
Hạo Thiên cầm hai thứ ở trên bàn nên xem.
Anh nhìn dòng chữ ghi trên thẻ thì phát hiện ra đây là thẻ thuộc chung cư mà Tiểu An đang sống.
Hàng lông mày rậm khẽ cho lại tỏ vẻ khó hiểu.
– Chú đưa cho tôi những thứ này làm gì?
– Để cậu có thêm nhiều cơ hội.
– Là sao?
Quản gia Lục thở dài đầy bất lực.
Ngày thường trong công việc Hạo Thiên là một người nhạy bén, vậy mà về mặt tình cảm lại mù mờ không biết thứ gì.
Ông hắng giọng từ tốn giải thích.
– Tôi đã mua một căn hộ kế bên căn hộ mà cô chủ đang sống.
Ngày mai cậu có thể dọn đến đó ở.
Không phải người ta thường nói nhất cự ly nhì tốc độ hay sao? Biết đâu cô chủ sẽ thay đổi suy nghĩ.
Hạo Thiên chỉ nghe không đáp, trong đầu anh hiện lên vô vàn câu hỏi mông lung trong sự bất ngờ của bản thân.
Kể từ khi biết Tiểu An về nước, người đem lại cho anh nhiều điều ngạc nhiên nhất không phải là chuyện của Nhược Đông mà là quản gia Lục.
Ông giúp anh ký hợp đồng với Tiểu An, bây giờ lại điều tra và mua một căn hộ ngay bên cạnh chỗ Tiểu An sống.
Điều quan trọng là ông làm tất cả mọi thứ trong im lặng.
Đến khi Hạo Thiên rơi vào bế tắc, ông luôn dùng những kết quả trong sự im lặng đó làm cách giải quyết.
Hạo Thiên nhìn chiếc chìa khóa căn hộ chung cư trên tay mà không giấu nổi sự vui mừng.
Anh quay sang phía quản gia Lục, nhẹ buông câu trêu đùa.
– Chú cứ như người dọn đường mọi chuyện cho tôi đấy nhỉ?
– Tôi không phải người dọn đường.
Tôi thì đang muốn giúp cậu thôi, không phải với tư cách là người quản lý Cố gia mà là chú của cậu.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng sau câu nói của quản gia Lục.
Người trước mặt anh bây giờ, đang ngồi nói chuyện với anh không phải là người làm thuê mà là chú ruột.
Ông nội của Hạo Thiên trước kia đã từng có một đứa con ngoài dã thú.
Và đứa con đó chính là quản gia Lục, hay còn gọi là Cố Lục.
Vì là con ngoài dã thú nên Cố Lục không có bất kỳ quyền hạn gì trong Cố gia.
Ngay cả ông nội anh cũng không mấy để tâm, bởi cho cùng hậu quả này chỉ là một cuộc ăn chơi trác táng bên ngoài.
Lâu dần người ta không còn nhớ đến đứa con ngoài dã thú ở trong Cố gia.
Người ta chỉ biết đến trong Cố gia cố một vị quản gia làm việc lâu năm, từ đời ông nội đến Hạo Thiên.
Trước những việc mà người họ Cố làm, quản gia Lục không lấy một lời oán trách bởi tại thời điểm đó với ông, có được một chỗ ăn chỗ ngủ đầy đủ tiện nghi đã là điều vô cùng quý giá.
Sau này Cố Lục cứ sống trong Cố gia với thân phận là quản gia và chẳng ai còn biết đến thân phận thực sự của ông.
Có lẽ người duy nhất vẫn còn nhớ đến chính là Cố Thành, bố của Hạo Thiên.
Cố Thành luôn coi quản gia Lục là em trai và chính vì lý do đó mà ông luôn ở bên cạnh giúp đỡ Hạo Thiên khi bố mẹ anh qua đời.
Thực ra vào một khoảng thời gian khi Hạo Thiên còn nhỏ, quản gia Lục đã rời khỏi đây và xây dựng cho mình một gia đình riêng chỉ đáng tiếc người vợ của ông đã đời do căn bệnh ung thư quái ác.
Một thời gian sau thì ông quay trở về Cố gia tiếp tục làm việc với thân phận quản gia cho đến tận bây giờ.
Những chuyện của gia đình ông chưa từng được tiết lộ, nếu có biết cũng chỉ đơn giản là ông đã từng có một đời vợ.
Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, không gian tĩnh lặng trong phòng của vây lấy hai người.
Chừng được một lúc sau, quản gia Lục đột ngột đứng dậy.
Ông nhìn Hạo Thiên nói.
– Ngày mai cậu có thể dọn đến căn hộ đó.
Tôi đã chuyển hết đồ đạc vào rồi, cậu không cần lo.
– Cảm ơn chú!
– Nếu cậu muốn cảm ơn thì mau chóng đưa cô chủ và cậu chủ nhỏ về đây.
Tuổi tôi đã cao, tôi cũng muốn được bế cháu.
– Tôi biết rồi.
Hạo Thiên bật cười nhìn bóng hình cao gầy của quản gia Lục khuất dần.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, Hạo Thiên bỗng cảm thấy trống trải.
Mỗi lần gặp chuyện anh đều tìm đến rượu và thuốc lá nhưng hiện tại thì không thể được.
Bây giờ ngoài tiếng thở dài anh chẳng thể làm được gì hơn.
Sau cuộc nói chuyện chẳng đi đến đâu với quản gia Lục, Tiểu An vội vàng rời khỏi Cố gia.
Cô cứ nghĩ sẽ rất khó để bắt xe về chung cư nhưng không ngờ quản gia Lục đã sắp xếp người đợi ngoài cổng.
Bên ngoài trời rất tối, cô cũng không thể nhờ được ai nên đành phải lên xe theo để người của Cố gia đưa về.
Quãng đường từ biệt thự đến chung cư khá xa.
Trên xe chỉ toàn sự tĩnh lặng, Tiểu An ngồi ở hàng ghế sau thẫn thờ ngắm nhìn những thứ bên ngoài cửa kính.
Nhớ lại những điều mà quản gia Lục nói, Tiểu An bắt đầu có nhiều hướng suy nghĩ trong đầu.
Suốt 7 năm qua, Tiểu An đã phải đắn đo nhiều chuyện.
Dù đã cố gắng quên đi tất cả mọi thứ, bỏ lại quá khứ ở phía sau nhưng cuối cùng Tiểu An lại chẳng thể làm được.
Tiểu An vô thức đặt tay lên trái tim mình để cảm nhận nhịp đập.
Cô muốn biết chính xác hiện giờ cảm xúc thật của bản thân là gì? Còn yêu hay không? Còn sợ hãi hay không?
Chuyện quay lại với Hạo Thiên không phải dễ dàng với cô.
Và thời gian để Tiểu An suy nghĩ về chuyện này có lẽ sẽ khá dài.
Sau hơn 30 phút đi đường, chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư.
Tiểu An ra hiệu cho người tài xế còn mình thì cũng nhanh chóng trở về căn hộ.
Lúc cô đi, Nhược Đông vẫn còn đang ngủ.
Tính đến bây giờ cũng đã gần 3 tiếng đồng hồ, không biết trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì không? Cô tự trách bản thân đáng lẽ không nên tin vào cuộc điện thoại lúc đó.
Tiểu An vội vàng lên căn hộ.
Dãy hành lang kéo dài với những ánh đèn trắng mờ ảo.
Tiểu An nhìn thấy ngay đối diện căn hộ của mình thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông.
Sự xuất hiện đột ngột này khiến cô cảm thấy run sợ bởi không biết người đàn ông này có ý đồ tốt hay xấu.
Tiểu An ngó nghiêng nhìn xung quanh một hồi để tìm cho mình thứ để phòng thân.
Cuối cùng cô tìm thấy một ống nước nhỏ vừa tay dựng ở góc tường rồi cẩn thận từng bước tiến đến căn hộ.
Càng đến gần, ánh sáng rọi xuống càng rõ hơn khiến Tiểu An phát hiện không còn mối nghi ngại.
Tuy đã bảy năm không gặp nhưng cô vẫn nhận ra khuôn mặt của Hải, cánh tay phải đắc lực của Hạo Thiên.
Tiểu An thở phào nhẹ nhõm buông vũ khí trên tay xuống rồi bước tới chỗ Hải đang đứng.
Cô lên tiếng hỏi.
– Anh đang làm gì trước căn hộ của tôi vậy?
Nghe tiếng người, Hải quay xong bên cạnh.
Nhìn thấy cô, anh ta liền cúi đầu chào hỏi.
– Cô chủ về rồi sao?
– Tôi không còn là cô chủ của anh nữa cho nên không cần phải xưng hô như vậy.
Tôi hỏi anh đang làm gì trước căn hộ của tôi?
– À, quản gia Lục nói tôi đến đây canh chừng nhà.
Để lỡ có xảy ra chuyện gì thì có thể kịp thời ngăn chặn.
– Quản gia Lục kêu anh tới?
Hải gật đầu đáp lại.
Tiểu An không nói gì thêm nhưng đồng thời cô cũng hiểu ra mọi chuyện.
Có lẽ người dựng lên kế hoạch gọi cô đến khi Hạo Thiên say là quản gia Lục.
Chắc chắn vì ông muốn hai người ở gần nhau nên mới làm như vậy, chứ không thể nào mà có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.
Lúc cô đưa Hạo Thiên từ quán bar về, chiếc xe mà nhân viên kia gọi rất nhanh đã có mặt trong khi đã là nửa đêm.
Một thời điểm rất khó để gọi được một chiếc xe.
Khi Tiểu An từ Cố gia trở về chung cư, một tài xế riêng đã đợi sẵn bên ngoài cổng để đưa cô về.
Và bây giờ việc Hải xuất hiện trước căn hộ của cô để phòng trường hợp bất trắc chắc chắn đã có sự sắp xếp từ trước.
Tiểu An không ngờ chỉ với một mình sức của quản gia Lục, ông lại có thể tự bày ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Ngay cả đến những trường hợp xấu nhất diễn ra ông cũng đã nghĩ đến mà đề phòng.
Lần này, Tiểu An bị lừa quả thực không thể tránh khỏi.
Nén tiếng thở dài vào bên trong, Tiểu An nhìn Hải nói.
– Bây giờ anh có thể đi được rồi, tôi sẽ tự lo liệu những chuyện còn lại.
Nhưng phải công tâm mà nói, quản gia Lục của Cố gia đúng là không tầm thường.
Trước lời nhận xét của Tiểu An, Hải chỉ có thể phì cười.
– Quản gia Lục không hề đơn giản như cô nghĩ.
Ông ta còn có thể làm những chuyện hơn như vậy nữa.
Chẳng qua là không muốn làm thôi.
– Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Bây giờ anh có thể về được rồi.
– Khi nào cô chủ an toàn vào nhà tôi sẽ tự động rời đi.
Tiểu An chẳng còn đòi nào để nói với Hải bởi cô biết anh ta rất cứng đầu.
Chẳng còn cách nào khác Tiểu An đành phải quay người vào trong nhà.
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại vang lên tiếng bíp bíp khi người bên trong khóa cửa Hải mới lặng lẽ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...