– Kệ đi.
Dù sao em cũng đâu còn tình cảm với tôi.
Cánh tay Hạo Thiên buông lơi khỏi người Tiểu An rồi lặng lẽ tiến đến phía giường.
Anh cởi chiếc áo vest ngoài nằm xuống phía bên trong.
Tiểu An âm thầm nhìn theo bóng anh mà không nói một lời.
Cô đưa tay tắt đèn phòng chỉ để lại ánh sáng vàng từ đèn ngủ hắt ra.
Hai người nằm bện cạnh nhau nhưng tuyệt nhiên không nói một lời.
Anh im lặng và cô cũng vậy.
Không gian giữa hai người lạnh lẽo và ảm đạm.
Tiểu An cảm thấy trong tim rất khó chịu nhưng lại không biết gọi tên loại cảm giác này là gì.
Anh nói cô không còn tình cảm với anh liệu có đúng không?
Câu trả lời đáng lẽ Tiểu An phải rõ nhất thế nhưng bây giờ chính cô lại không thể khẳng định.
Chẳng biết còn yêu hay không nhưng khi thấy anh bên cạnh người khác, trong lòng lại có chút khó chịu chỉ là bây giờ sự khó chịu đó không còn nhiều như trước.
Tiểu An đã không quá quan trọng Hạo Thiên có tin cô sau một sự hiểu lầm hay không.
Cái cô cần là bản thân được nói một lời giải thích rõ ràng.
Vậy thôi!
Những thứ cảm xúc này phải chăng… tình cảm trong cô đang dần phai nhạt.
Đã từng có một Phương Tiểu An yêu Cố Hạo Thiên rất nhiều, nhiều đến nỗi sẵn sàng từ bỏ người yêu mình để đến với anh.
Đã từng có một Phương Tiểu An nghĩ tại một thời điểm nào đó Cố Hạo Thiên sẽ thay đổi rồi hai người lại trở về như trước.
Thế nhưng giờ đây mọi thứ đã không còn giống ban đầu ngay cả tình cảm cũng vậy.
Hạo Thiên có thay đổi nhưng sự thay đổi hiện tại của anh toàn mang đến cho Tiểu An nghi ngờ và lo âu.
Không có sự an toàn hay vững chãi!
Xung quanh chỉ có sự tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường cũng có vẻ quá ồn ào.
Hạo Thiên nằm nghiêng người nhìn bóng lưng nhỏ bé đối diện.
Rõ ràng Tiểu An đang ở rất gần nhưng anh lại luôn cảm thấy giữa hai người có một khoảng cách rất xa.
Sau những chuyện đã xảy ra, sau những cuộc điều tra bây giờ anh chỉ muốn dừng lại.
Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn.
Khoảnh khắc anh nhận ra anh yêu cô cũng là lúc anh biết cô đã không còn tình cảm với anh!
Cuộc đời này trớ trêu thật!
Tại sao có những thứ mất đi rồi mới thấy hối tiếc?
Tại sao không chọn bỏ qua tất cả ngay từ đầu để cho nhau cuộc sống bình yên?
Hạo Thiên nén tiếng thở dài, anh lại gần phía Tiểu An nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
Tiểu An có chút hoảng hốt vì hành động của anh nhưng không phản kháng.
Cô cứ nằm im như vậy cảm nhận hơi thở đều đặn và chút ấm áp từ nơi anh.
– Tiểu An, sau này em có rời đi không?
Hạo Thiên biết Tiểu An vẫn chưa ngủ nên anh mới lên tiếng hỏi.
Dẫu biết rằng khó có được một câu trả lời thật lòng nhưng anh vẫn muốn thử, bởi biết đâu sẽ giống như những gì anh kỳ vọng.
Tiểu An im lặng không đáp.
Cô cũng không rõ sau này có thể rời đi hay không nhưng tại thời điểm hiện tại, cô vẫn phải theo anh.
– Em không biết!
– Nếu có cơ hội, em có rời đi không?
– Có thể là có mà cũng có thể là… không.
Nhưng, sao anh hỏi vậy?
– Hỏi vu vơ thôi.
Câu trả lời nửa vời này, Hạo Thiên thực lòng không muốn nghe nhưng dù sao cũng tốt hơn là một chữ “Có” lạnh lùng.
Cả đêm.
Hạo Thiên ôm chặt Tiểu An vào lòng, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở có phần gấp gáp của anh phà lên gáy giống như thể đang rất sợ hãi, sợ mất đi thứ gì rất quan trọng.
Những ngày sau đó, là những ngày Tiểu An được sống trong bình yên.
Quản gia Lục phải ở lại bệnh viện lo cho Tố Nhi nên trong Cố gia chỉ có Tiểu An.
Hằng ngày cô làm hết những việc trong nhà rồi đến tầm chiều đi mua đồ chuẩn bị cho bữa tối.
Lắm lúc Tiểu An cũng muốn vào bệnh viện xem tình hình Tố Nhi thế nào nhưng lại sợ Tố Nhí không thích nên đành thôi.
Cô chỉ lo quản gia Lục một mình ở bệnh viện vất vả, cũng muốn giúp một tay mà lại chẳng được.
Trong suốt những ngày Tố Nhi nằm viện, cuộc sống của Tiểu An dễ thở hơn nhiều.
Cô không còn nơm nớp lo sợ, cũng không còn sợ ai đó hạch sách hay nghi ngờ mình.
Hạo Thiên cũng đã dễ dàng hơn với cô.
Anh cho cô thăm bố thường xuyên đã vậy còn được ra ngoài khi cần.
Chỉ có điều vẫn phải có người của anh đi theo.
Tuy có chút bất tiện nhưng ít nhất Tiểu An đã không còn bị bó buộc như trước.
Hạo Thiên sáng đi làm, chiều ghé qua bệnh viện chăm sóc Tố Nhi rồi tối lại về nhà với Tiểu An, những hoạt động này cứ lặp đi lặp lại.
Trong mấy ngày qua, không có chuyện bất thường xảy ra nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu và có phần mệt mỏi.
Không phải vì công việc mà vì thái độ của những người ở bên cạnh.
Mỗi lần vào bệnh viện gặp Tố Nhi, Hạo Thiên chỉ nhận được cái nhìn đầy lạnh lẽo và sự im lặng đến ám ảnh.
Anh ở bên Tố Nhi nói chuyện cùng cô đôi lúc nhắc nhở cô vài điều.
Mà thứ anh nhận lại là sự im lặng, ngoài im lặng ra thì chẳng còn thứ gì.
Tố Nhi tuy không phải người của Lục gia nhưng từ lâu cô đã được xem như một thành viên trong nhà.
Thấy em gái mình như vậy.
người anh như Hạo Thiên sao có thể để mặc nhưng yêu cầu mà Tố Nhi đưa ra không thể thực hiện.
Anh cũng không biết đến bao giờ Tố Nhi bỏ được những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Bên ngoài đã phải cố gắng đến vậy về đến nhà nhìn bóng dáng nhỏ bé loanh quanh trong căn biệt thự nhỏ bé, Hạo Thiên cũng chỉ với đi được phần nào sự mệt mỏi.
Ngồi bên cạnh Tiểu An, anh đã không còn cảm nhận được sự ấm áp nữa rồi.
Từ ngày Tố Nhi xảy ra chuyện, người chủ động luôn là anh nhưng người khiến khoảng cách ngày một cách xa là cô.
Hạo Thiên vốn đã nhận ra chỉ là anh vẫn muốn kéo dài những ngày bên Tiểu An cho đến khi cô rời đi.
Ngày qua ngày, thoáng chốc đã hết một tuần dài.
Và hôm nay cũng là ngày Tố Nhi xuất viện.
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục cần thiết cũng như kiểm tra tổng quát, Tố Nhi được trở về nhà.
Dù có muốn hay không thì ngày nào nhất định sẽ xảy ra.
Từ sáng sớm, Tiểu An đã phải chuẩn bị và dọn dẹp nhiều thứ để đón Tố Nhi.
Mặc dù Hạo Thiên đã đề nghị thuê giúp việc nhưng Tiểu An từ chối, cũng chỉ là vài công việc vặt để người ngoài vào cô không yên tâm.
Lỡ làm mất hay hỏng thứ gì của Tố Nhi thì lại xảy ra chuyện giống lúc trước.
Nói rằng xuất viện sớm những các thủ tục rườm rà đến nỗi phải đến tận chiều Tố Nhi mới trở về Cố gia.
Vẫn là bóng người quen thuộc ngồi trên chiếc xe lăn.
Từ xa Tiểu An đã quản gia Lục đưa Tố Nhi vào trong phòng khách.
Mặc dù có chút gượng gạo nhưng Tiểu An vẫn cố tỏ ra vui vẻ chào đón Tố Nhi.
Cô nhanh chân đến chỗ hai người niềm nở.
– Tố Nhi, cô về rồi.
Cô có mệt không? Có muốn uống gì không để tôi lấy?
Tố Nhi trừng mắt nhìn Tiểu An, thái độ khinh thường ra mặt.
Cô ta không đáp lại Tiểu An mà quay sang ra hiệu cho Hải.
Hiểu ý, Hải nhanh chóng thay thế quản gia Lục đưa Tố Nhi lên trên phòng.
Nhìn theo bóng Tố Nhi khuất dần, quản gia Lục mới tiến đến chỗ Tiểu An nói nhỏ.
– Cô chủ đừng để tâm.
Từ nhỏ Tố Nhi đã như vậy rồi, cảm xúc đều để ngoài mặt không thể giấu được.
– Vâng, con hiểu.
Chắc là cô ấy vẫn nghĩ con bỏ đồ gây dị ứng vào thức ăn nên mới vậy.
– Không phải đâu.
Tiểu An vội quay sang nhìn quản gia Lục ngay khi thấy ông từ chối những lời cô nói.
Hàng lông mày khẽ chau lại tỏ vẻ khó hiểu, Tiểu An hỏi.
– Tố Nhi không giận con chuyện đó thì là chuyện gì hả ông?
Quản gia Lục nhìn Tiểu An mỉm cười.
– Chuyện dài lắm.
– Ông nói rõ hơn được không?
– Sau này cô chủ sẽ hiểu còn bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
Dứt lời, quản gia Lục quay người xuống bếp.
Tiểu An ở lại ngẩn ngơ nhìn theo bóng ông đầy hoang mang.
Có lẽ người khó hiểu nhất trong Cố gia chính là quản gia Lục.
Mỗi lần cô hỏi ông chuyện gì, ông không từ chối trả lời cũng không nói thẳng mà luôn khiến cô phải bận tâm suy nghĩ.
Những lời ông nói thực sự rất khó hiểu nhưng không có câu nào là vô nghĩa.
Suy nghĩ vu vơ hồi lâu, Tiểu An cũng nhanh chóng dẹp bỏ chúng sang một bên để tiếp tục làm việc.
Cô xuống dưới bếp làm một ly nước cam rồi mang lên trên phòng cho Tố Nhi.
Dù có không thích nhau đến cỡ nào thì không thể bỏ mặc một người vừa mới thoát khỏi tử thần.
Quản gia Lục cũng có những công việc riêng cần giải quyết nên cô không thể nhờ ông mãi được.
Dẫu sao còn phải chạm mặt nhau nhiều lần, bây giờ tập đối diện dần thì tốt hơn.
Đứng trước phòng, Tiểu An hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa.
Rất nhanh sau đó liền có tiếng đáp lại.
– Vào đi!
Được sự cho phép, Tiểu An mới dám bước vào bên trong.
Thấy Tố Nhi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, Tiểu An nhẹ nhàng bước đến bên rồi cất tiếng.
– Tố Nhi, tôi mang nước đến cho cô!
Tố Nhi nhanh chóng nhận ra giọng nói của Tiểu An, khi quay mặt lại đối diện sắc mặt lập tức trở nên khó chịu.
Nhìn ly nước cam trên bàn, Tố Nhi nhếch môi giễu cợt.
– Sao? Lần này định bỏ bao nhiêu liều lượng vào để tôi chết đây?
– Không! Đây chỉ là ly nước bình thường thôi.
Chuyện hôm trước tôi không hề bỏ đồ dị ăn vào thức ăn.
– Ý cô là tôi tự bỏ?
Tiểu An định lên tiếng nói nhưng lại thôi.
Con người Tố Nhi cố chấp như vậy dù có giải thích bao nhiêu lần cũng bằng không.
Nén tiếng thở dài vào trong, Tiểu An nhẹ giọng.
– Cô uống nước rồi nghỉ ngơi đi, Trong ly nước này không có chất lạ đâu.
Cô cần gì thì gọi tôi.
Tiếu An quay người định rời đi liền ngừng lại bởi giọng nói của Tố Nhi.
– Cô không thắc mắc vì sao tôi lại ghét cô hà?
– Không phải vì cô nghĩ tôi bỏ đồ dị ứng vào thức ăn hại cô sao?
Tố Nhi nghe xong liền bật cười, một nụ cười giễu cợt đến thảm hại.
Cô ta nhướn mày nhìn Tiểu Nhi đầy khiêu khích.
– Đến bây giờ cô vẫn nghĩ tôi ghét cô vì chuyện đó à? Món ăn tối hôm đó cô nấu vẫn bình thường chỉ là tôi thấy nó nhạt nhòa nên mới cho thêm cà rốt vào thôi.
– Cô!!!
– Tôi nói vậy cô hiểu rồi đúng không?
Tiểu An im lặng không đáp, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Ban đầu Tiểu An đã có chút nghi ngờ nhưng không dám tin Tố Nhi lại tự làm đau bản thân để hại người khác.
Nhớ lại đêm hôm đó, ngay lúc Tiểu An nhìn thấy Tố Nhi co giật, quằn quại dưới sàn cô thực sự sợ hãi.
Thật không có một từ nào có thể diễn tả lại cảm xúc lúc ấy, Tiểu An đã rất lo lắng cho Tố Nhí.
Trên đoạn đường đến bệnh viện, cô chỉ mong chiếc xe chạy nhanh hơn nếu không sẽ không tới kịp.
Vậy mà Tố Nhi lại không màng đến tính mạng của bản thân.
Cô ta… điên thật rồi!
Bàn tay Tiểu An đặt trước ngực nhẹ nhàng trấn an.
Sau khi bình tĩnh hơn được phần nào, Tiểu An mới lên tiếng hỏi.
– Tại sao cô lại làm vậy? Cô có biết nếu liều lượng bỏ vào nhiều hơn một chút, cô sẽ mất mạng không?
– Mất mạng? Nếu tôi sợ chết tôi đã không làm vậy.
Cô thử đoán xem vì sao tôi phải làm thế?
– Vì… Hạo Thiên sao?
Tố Nhi bất ngờ bật cười thật lớn.
Một nụ cười khiến người đối diện không khỏi sợ hãi.
Người trước mặt Tiểu An bây giờ giống như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Tố Nhi nhìn thẳng vào mắt Tiểu An, lắc đầu nói.
– Đến bây giờ cô vẫn nghĩ tôi yêu Hạo Thiên?
– Không… không phải hai người đã từng có hôn ước sao?
– Cái hôn ước chết tiệt đó chẳng có nghĩa lý gì, nó chỉ đơn giản là cái tên để gọi mà thôi.
– Vậy… tại sao? Hạo Thiên yêu cô nhiều như vậy…
– Câm miệng đi! Đừng giả bộ ngây thơ nữa.
Tố Nhi hét lên một tiếng, ánh mắt chứa đầy tức giận.
Bàn tay cô ta cuộn tròn thành nắm đấm biểu lộ rõ sự phẫn nộ.
Những lời ngây thơ không hiểu mà Tiểu An nói ra càng khiến Tố Nhi thêm căm hận.
Tại sao vậy?
Tố Nhi đã nói rõ ràng mọi chuyện đến vậy Tiểu An vẫn không hiểu hay thực sự đã quên rồi?
Đẩy xe lăn tiến lại gần Tiểu An, giọng nói của Tố Nhi đồng thời vang lên.
– Cô thực sự không nhớ những chuyện bản thân đã gây ra?
Tiểu An vô thức lùi về phía sau lắc đầu đáp.
– Tôi thực sự không nhớ!
– Không nhớ? Làm chuyện ác quá nên không nhớ hả? Ai đã làm tôi ra nông nỗi này?
Trong phút chốc Tiểu An bỗng nhớ đến những lời thú tội của bố.
Cô tự hỏi có phải chuyện mà Tố Nhi nhắc tới chính là nó hay không.
Đôi chân Tiểu An lập tức ngừng lại, đối diện với Tố Nhi hỏi.
– Nếu là chuyện bố tôi gây tai nạn khiến cô không thể đi lại thì tôi xin lỗi.
Tôi nhất định sẽ chịu những hình phạt mà cô đưa ra thay cho bố tôi.
Tố Nhi hít một hơi thật sâu, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười đầy khinh bỉ.
– Chuyện bố cô gây ra, Hạo Thiên sẽ biết cách phải làm gì.
Còn chuyện giữa tôi với cô vẫn chưa được giải quyết.
– Chúng ta… có chuyện cần giải quyết?
Thái độ của Tố Nhi bây giờ đã bình tĩnh hơn khi nãy rất nhiều.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Tiểu An để lộ ra ánh mắt đầy
– Cô còn nhớ người tên Thiệu Huy không?
Trước câu hỏi ấy, Tiểu An đứng lặng trong giấy lát.
Những suy nghĩ của cô đang cố gắng lục lại nhớ xem người tên Thiệu Huy là ai.
Tiểu An cảm thấy cái tên này rất đỗi quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra.
Đầu cô có chút đau nhói khi phải gượng ép bản thân.
– Phương Tiểu An! Cô nhớ ra chưa? Đình Thiệu Huy là ai?
– Tôi… tôi không biết.
Tôi thực sự không biết!
– Không biết? Đừng giả bộ ngây thơ nữa.
Cô chắc chắn biết anh ta.
Chuyện cô làm chẳng lẽ không nhớ?
– Tôi thực sự không nhớ.
Làm ơn đừng bắt tôi phải nhớ lại!
Sắc mặt Tiểu An tái nhợt, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
Hai chân cô run rẩy đến nỗi đứng không vững rồi ngã quỵ xuống đất.
Giọng nói của Tố Nhi vẫn văng vẳng bên tai Tiểu An, liên tục ép buộc cô phải nhớ ra người tên Đình Thiệu Huy là ai.
Tiểu An bịt hai tai lại nhưng giọng nói đó vẫn không ngừng phát ra, Đầu óc cô dần trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ ảo.
Đầu Tiểu An đau đến nỗi chỉ muốn nổ tung, bên trong có thứ đang muốn nhớ lại nhưng lại không thể nhớ ra.
Tố Nhi vẫn không dừng lại.
Cô ta liên tục hỏi Tiểu An những câu mà cô không biết, càng thấy Tiểu An đau đớn càng khiến cô ta vui sướng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra đập mạnh vào tường phát ra một âm thanh lớn đồng thời giọng nói quen thuộc vang lên.
– Trần Tố Nhi! Dừng lại cho anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...