Ngược Đãi Vợ Hờ


– Cô và Hạo Thiên rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Thay vì trả lời Tiểu An chọn cách im lặng.

Cô không biết bản thân bây giờ nên nói ra sự thật tìm một lý do để nói dối.

Tiểu An thực sự không muốn làm tổn thương Tố Nhi.

Nếu Tố Nhi biết được người từng là chồng tương lai của mình đã lấy người mới, Tố Nhi sẽ cảm thấy thế nào? Dù chỉ mới nghĩ đến thôi, Tiểu An đã không muốn tưởng tượng tiếp.

Chuyện này không phải nên để Hạo Thiên giải thích rõ ràng sao? Bây giờ Tiểu An nói sự thật đôi khi để lại hậu quả.
– Tiểu An!
– Vâng?
– Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi?
– Chuyện này…
Đối diện với Tố Nhi, Tiểu An liên tục nhìn sang hướng khác né tránh sự nghi ngờ.

Hiện giờ trong lòng Tiểu An đang rắc rối và cũng không biết nên trả lời thế nào.
– Tiểu An!
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía cửa bếp thu hút sự chú ý của hai người.

Nhìn thấy quản gia Lục, khóe môi Tiểu An khẽ cong lên ở một nụ cười đầy mừng rỡ.

Cuối cùng thì cũng có người đến giải vây cho cô.
Quản gia Lục chậm rãi tiến đến chỗ Tiểu An trách móc.
– Sao vẫn còn đứng đây? Trong kia còn biết bao nhiêu là việc chưa làm.

Mau vào làm nhanh!
Dứt lời, ông quay sang phía Tố Nhi tông giọng lập tức thay đổi trở nên kính trọng hơn.
– Xin lỗi cô chủ, bây giờ Tiểu An phải vào trong kia làm việc rồi.

Cô chủ cứ ngồi đây chơi nếu cần gì thì cứ gọi tôi.

Xin phép!
Quản gia Lục ra hiệu cho Tiểu An, cô hiểu ý liền nhanh chân đi xuống bếp.

Tố Nhi giơ tay định ngăn Tiểu An nhưng rồi thôi.

Cô ta nhanh chóng rời đi chỗ khác, không còn ở phòng khách.
Lúc này quản gia Lục mới thở phào nhẹ nhõm, ông bước vội xuống bếp đến chỗ Tiểu An đang đứng.
– Tố Nhi đi rồi, cô chủ không cần lo lắng nữa.
– Cảm ơn ông.

Khi nãy nếu không có ông còn không biết phải làm thế nào.
– Tôi chỉ là không đúng Tố Nhi làm khó cô.

Tại sao cô lại không nói ra sự thật?
Tại sao ư?
Câu trả lời này đến chính bản thân Tiểu An cũng không rõ.

Chuyện cô và Hạo Thiên kết hôn không đáng phải giấu giếm, hơn nữa sớm muộn gì Tố Nhi cũng biết được sự thật.

Thế nhưng Tiểu An vẫn muốn chính Hạo Thiên nói ra chuyện này.


Cô biết nó viển vông bởi Hạo Thiên yêu Tố Nhi nhiều như vậy.

Và nếu như đã muốn nói thì ngay từ đầu đã không giới thiệu cô là giúp việc.
Tiểu An nghĩ cho dù sự thật được nói ra từ chính miệng của cô thì Tố Nhi sẽ coi cô là kẻ thứ ba.

Vậy thì thà rằng không nói còn hơn phải mang tiếng người thứ ba.
Quản gia Lục nhìn nét trầm tư của Tiểu An nên cũng không hỏi thêm.

Những chuyện tình cảm riêng tư thế này, ông không tài nào đưa ra một lời khuyên chính xác được.

Nhưng nếu có thể giúp đỡ, ông nhất định sẽ làm.
Bầu không khí trong bếp cứ trầm lặng như vậy.

Tiểu An và quản gia Lục mỗi người một hướng trong chú vào công việc của riêng mình.
Vào lúc đang bộn bề lo toan, một thắc mắc bất chợt xuất hiện trong suy nghĩ của Tiểu An.

Cô ngừng tay lại suy nghĩ một hồi lâu rồi quay người đi về phía quản gia Lục.

Tiểu An đang đứng rất gần quản gia Lục thế nhưng sự chần chừ vẫn thể hiện rõ qua từng cử chỉ.

Hai tay cô nắm chặt vào nhau, thi thoảng định giơ lên nhưng lại thôi.

Tiểu An cứ ngập ngừng như thế mãi và rồi lại quay về chỗ cũ bởi cô không rủ can đảm để hỏi quản gia Lục.
Quản gia Lục sớm đã nhìn ra sự đắn đó của Tiểu An.

Ngay khi cô vừa quay lưng thì ông lên tiếng.
– Cô chủ muốn hỏi gì thì cứ hỏi không cần phải ngại.
Tiểu An nghe được những lời này thì vô cùng ngạc nhiên, cô không nghĩ ông lại có thể nhìn ra tâm tư riêng nhanh đến vậy.

Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, lúc này Tiểu An mới có đủ dũng khí để nói ra điều bản thân thắc mắc.
– Nếu một người bỗng dưng vào một ngày thay đổi từ thái độ đến lời nói.

Họ như biến thành một con người hoàn toàn khác thì có nghĩa gì hả ông?
Quản Gia Lục ngừng tay lại quay sang nhìn Tiểu An.

Trên gương mặt ông không hề có nét ngạc nhiên như thể đã lường trước được.

Ông khẽ thở dài một tiếng chầm chậm nói.
– Rất nhiều lý do để giải thích về chuyện này lắm.

Có thể họ đã nhận ra điều gì sau một khoảng thời gian dài, cũng có thể vì một lý do bên ngoài khiến cho họ phải thay đổi.

Quan trọng suy nghĩ thế nào là ở chúng ta mà thôi.
– Vâng.
Tiểu An nhẹ nhàng đáp lại mà không hỏi thêm.

Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại những lời mà quản gia Lục vừa nói.
Liệu có thật là đang có sự thay đổi hay không?
[…]
Sau khi đưa Tiểu An trở về nhà, Hạo Thiên tiếp tục đến công ty làm việc tới chiều muộn.

Một mình lái xe trên đường thay vì đến Cố gia, hướng chiếc xe di chuyển ra ngoại ô thành phố.
Khoảng 30 phút sau, Hạo Thiên dừng lại trước một bệnh viện cũ.


Đây cũng là nơi mà anh giam giữ bố Tiểu An.
Vẫn giống như mọi khi, trước cửa phòng bệnh luôn luôn có hai vệ sĩ đứng canh khác.

Xung quanh bệnh viện cũng có thêm một vài người đề phòng trường hợp Tử Hàn trốn thoát.
Đẩy cửa bước vào trong, Hạo Thiên thấy Tử Hàn ngồi trên giường bệnh với khuôn mặt bơ phờ và cơ thể già cỗi.

Thật ra Hạo Thiên chỉ đối xử tàn nhẫn với ông trong khoảng thời gian đầu, sau khi Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời thì những ngày tháng về sau không phải cơn ác mộng.

Ở đây Tử Hàn vẫn được ăn uống đầy đủ, việc chữa trị vẫn diễn ra nhưng không thường xuyên.

Hạo Thiên cảm thấy bản thân đối xử với Tử Hàn như vậy đã là quá tử tế so với những tội lỗi mà ông gây ra.

Nếu như không có tiểu An thì Tử Hàn đã sớm xuống dưới suối vàng nhận tội với bố mẹ anh.
Tiếng bước chân vang lên trên nền đất nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tử Hàn.

Ông lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Hạo Thiên trong lòng không khỏi sợ hãi.

Mỗi lần Hạo Thiên đến đây đều xảy ra chuyện, ông tự hỏi không biết lần này là việc gì?
Hạo Thiên chầm chầm bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường bệnh.

Anh đưa đôi mắt đầy căm hận nhìn Tử Hàn, giọng nói điềm đạm đến đáng sợ.
– Mấy ngày qua ông vẫn sống tốt chứ?
– Cậu muốn gì thì cứ nói thẳng không cần phải giả bộ hỏi thăm sức khỏe của tôi.
Khóe môi Hạo Thiên sẽ giật giật vài cái, tỏ vẻ khinh miệt.
– Dường như tôi đã quá nhân từ với ông nên bây giờ ông mới ăn nói như vậy phải không?
– Từ trước đến nay tôi vẫn nói như vậy.

Chắc cậu cũng không muốn nói chuyện với tôi lâu thế thì mau vào trực tiếp vấn đề.
Sau một khoảng thời gian thái độ của Tử Hàn hoàn toàn khác so với ban đầu.

Nhớ lúc bị bắt đến đây, ông đã gào thét thảm thiết thậm chí còn không nghĩ đến danh dự để xin Hạo Thiên tha mạng.

Bây giờ nói chuyện với Hạo Thiên là một Tử Hàn hoàn toàn khác.

Nỗi sợ hãi đã không còn thấy trong đôi mắt đã mờ đục của ông.

Tử Hàn kiên nghị hơn rất nhiều không chỉ cho ông mà còn cho người con gái duy nhất.
Sống ở đây, không chịu giày vò về thể xác thì cũng phải chịu đau đớn về mặt tinh thần.

Có thể ông không còn bị đánh đập thường xuyên như trước nhưng cảm giác bị tước đoạt sự tự do đáng sợ hơn nhiều.

Thế nhưng trong khoảng thời gian ở đây Tử Hàn hiểu ra nhiều điều.

Để ông không còn bị tra tấn, con gái ông Tiểu An đã phải chịu rất nhiều khổ cực khi phải sống chung với Hạo Thiên.
Tử Hàn biết Hạo Thiên lấy Tiểu An về không phải vì tình cảm mà bởi muốn trả thù những chuyện mà ông gây ra.

Tội lỗi của cha mà để con chịu thay, càng nghĩ đến ông càng hận bản thân.

Quá khứ không thể quay lại Nhưng những chuyện xảy ra trong quá khứ là nguyên nhân dẫn đến thực tại.
Vụ tai nạn đó xảy ra cách đây nhiều năm, Hạo Thiên muốn tống ông vào tù cũng khó bởi đâu còn bằng chứng.


Vậy nên cái trả thù tốt nhất là giày vò cho những chết.

Tử Hàn hiểu rõ những điều này, ông chỉ không ngờ bản thân lại liên lụy đến con gái.
Dạo gần đây Tiểu An thường đến thăm ông.

Đứa con gái mà ông yêu thương nhất gầy đi rất nhiều, không những vậy trên người còn có những vết thương chưa lành.

Chẳng cần phải giãi bày, ông cũng tự nhận ra cuộc sống của Tiểu An ở Cố gia thế nào.

Thế mà đứa con gái ngốc nghếch ấy lại chẳng kêu than một câu.
Tử Hàn hết một hơi thật sâu nhìn về phía Hạo Thiên.

Lần này ông quyết tâm đưa ra lời đề nghị mặc cho bản thân có gặp nguy hiểm hay không.
– Hạo Thiên, tôi phải làm gì thì cậu mới buông tha cho con gái tôi?
Hạo Thiên nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, giọng cười trầm thấp nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm bức người.
– Ông không cần làm gì cả, tôi thích con gái của ông rồi.

Chuyện buông tha cho cô ấy sẽ không bao giờ xảy ra.
– Cậu!!!
Tử Hàn tức giận nắm chặt ra giường đến nhàu nhĩ.

Ông rất muốn xông đến chỗ Hạo Thiên đánh cho anh vài cái thế nhưng chân tay đều bị cột chặt, có muốn cũng bất thành.
Hạo Thiên đứng dậy chậm rãi tiến về phía Tử Hàn rồi đặt xuống giường một tờ giấy.
Tử Hàn cầm tờ giấy lên đọc.

Thu vào tầm mắt ông là dòng chữ “chuyển nhượng công ty”.
Trái ngược với những gì Hạo Thiên suy tính từ trước, Tử Hàn không phải tỏ ra hoang mang hay bất ngờ.

Điều anh thấy chỉ là cái cười trừ lạnh lẽo từ ông.
– Mau ký vào tờ giấy này, từ giờ công ty sẽ là của tôi.
– Sau khi tôi ký vào đây cậu có thả Tiểu An ra không?
– Ông nên nhớ ông không được quyền ra lệnh hay đưa ra yêu cầu đây.
Tử Hàn không nói lặng lẽ lấy cây bút bên cạnh dứt khoát ký tên vào tờ giấy.
Một khi đã ký tên, công ty của ông sẽ thuộc quyền sở hữu của người khác thế nhưng Tử Hàn lại không hề do dự.

Kinh Đại là ước mơ, là thứ mà ông rảnh gần nửa cuộc đời mình để xây dựng.

Vậy mà bây giờ phải nhìn nó rơi vào tay người khác.
Nếu nói không tiếc nuối thì là một lời nói dối tệ hại nhưng ông không hề hối hận.

Bởi ông biết nếu năm xưa ông đầu thú vì tội lỗi của mình thì Kinh Đại đã không xuất hiện.

Dành cả đời để xây dựng thứ mà bản thân luôn ao ước để rồi cuối cùng phải dùng chính cứ ao ước đó để đền bù cho sai lầm.

Bây giờ mong ước lớn nhất của Tử Hàn là sự tự do của Tiểu An, những thứ khác đối với ông chỉ còn là viển vông.
Hạo Thiên nhìn tờ giấy chuyển nhượng đã ký tên trên tay, khuôn mặt liền biểu lộ rõ sự hài lòng.

Anh không nói thêm cứ thế quay người bước đi.
Đôi chân tiến đến ngưỡng cửa thì được một dừng lại gọi giọng nói vang lên từ phía sau.
– Nếu bây giờ tôi chết cậu có đồng ý buông tha cho Tiểu An hay không?
Bàn tay Hạo Thiên chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo.

Anh im lặng suy nghĩ một lúc lâu, dường như trong khoảng thời gian đó chính Hạo Thiên cũng thật sự mông lung.
Sau cùng anh hít một hơi thật sâu, nói.
– Tại sao ông không tự hỏi lại bản thân mình, nếu như ông chết Tiểu An sẽ sống như thế nào?
Không đợi người còn lại có cơ hội nói thêm lời nào, Hạo Thiên trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Tử Hàn thẫn thở ngồi lại phía sau.

Bây giờ ông mới hiểu, đôi khi cái chết không phải là sự giải thoát mà là sự giam cầm đối với người ở lại.

Bóng hình Hạo Thiên in dài trên dãy hành lang u tối của bệnh viện.

Từng bước chân thật chậm rãi, nặng nề và đầy muộn phiền.

Tờ giấy chuyển nhượng công ty mà anh cầm trên tay chính là hình phạt cuối cùng mà anh dành cho kẻ đã hãm hại bố mẹ mình.

Sau ngần ấy thời gian, Hạo Thiên đã cảm thấy mệt mỏi.

Anh không biết có thể quay lại được hay không nhưng ở thời điểm hiện tại anh đã không còn muốn tiếp tục.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Hạo Thiên giật mình thoát khỏi dòng suy tư riêng.

Anh lấy điện thoại trong túi, lướt nhìn dãy số dài trên màn hình rồi chau mày lại.
Đây là một số lạ!
Hạo Thiên chần chừ nhưng rồi vẫn nhấc máy.
– Ai ở đầy dây bên kia?
– Cậu chủ!
– Chú Lục?
– Cậu mau đến bệnh viện thành phố gấp, Tố Nhi gặp nạn rồi.
– Chú nói sao?
– Cậu hãy mau đến đây đi.

Đầu đuôi mọi chuyện thế nào, tính sau.
Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, Hạo Thiên cũng vội vã lái xe trở về thành phố.
Mất khoảng 30 phút đi đường, cuối cùng cũng đến nơi.
Hạo Thiên gấp gáp đi theo sự chỉ dẫn của y tá mà đến phòng bệnh của Tố Nhi.

Tới nơi, anh thấy Tiểu An và quản gia Lục đang đứng bên ngoài cửa.

Không suy nghĩ gì nhiều anh vội vàng bước đến, hỏi gấp.
– Tố Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Thấy anh, quản gia Lục vừa định lên tiếng thì cánh cửa phòng bệnh ra.
Bác sĩ từ bên trong bước ra ngoài.

Cả ba người đều vội vàng chạy đến hỏi.
– Tình hình thế nào rồi bác sĩ? Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?
Vị bác sĩ điềm đạm nói.
– Bệnh nhân ăn phải một lượng lớn cà rốt gây kích thích lớn.

Đây là món mà bệnh nhân bị dị ứng, người nhà sau này phải cẩn thận hơn.

Cũng may là được đưa tới bệnh viện kịp thời nếu không sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.
Hiện giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi.
– Cảm ơn bác sĩ!
Sau khi bị bác sĩ kia đi rồi, Hạo Thiên lập tức đi phòng bệnh.

Quản gia Lục và Tiểu An cũng vào ngay sau anh.
Hạo Thiên tiến đến chỗ Tố Nhi ngồi xuống kế bên rồi ân cần hỏi han.
– Em thấy trong người thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?
Tố Nhi gật đầu, đáp.
– Bây giờ em chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.

Nghỉ ngơi một chút chắc sẽ không sao.

Nhưng mà…
Sự ngập ngừng của Tố Nhi khiến Hạo Thiên lập tức hiểu ra vấn đề.

Sắc mặt anh thay đổi, ánh mắt cũng trở nên tối hơn khi nhìn về phía quản gia Lục và Tiểu An.

Giọng nói trầm thấp đến lạnh người.
– Ai là người nấu bữa tối nay?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui