Cơ thể Tiểu An rất nóng, nóng như lửa đốt.
Lý trí không còn được tỉnh táo, ánh mắt dành cho người đàn ông đối diện chỉ toàn dục vọng.
Cô không biết bản thân vừa nói ra những điều gì, đúng hay sai nữa.
Điều cô muốn nhất bây giờ chính giải toả sự khát cầu bên trong cơ thể.
Cô muốn anh!
Tiểu An ôm chặt lấy Hạo Thiên cúi đầu xuống trực tiếp hôn anh.
Dẫu biết sự chủ động này do xuân dược mà có nhưng anh vẫn tỏ ra hài lòng.
Bàn tay to lớn di chuyển khắp cơ thể của cô chạm đến những nơi nhạy cảm nhất.
Tiểu An ngứa ngáy khó chịu không thể ngồi yên trong lòng Hạo Thiên.
Mỗi lần cảm nhận sự kích thích, cổ họng lại phát ra những âm thanh mê hoặc.
Nơi u cốc ẩm ướt cảm nhận được sự mát lạnh của bàn tay liền phản ứng lại.
Tay còn lại miên man với tấm lưng trần trắng nõn, đôi môi hôn lên vai gầy.
Hạo Thiên nhanh chóng cảm thấy bứt rứt khó chịu rồi trực tiếp đưa thứ to lớn ấy tiến sâu vào bên trong.
Kích thích đột ngột lại thêm sự luân động mạnh mẽ dù chỉ mới đưa vào khiến Tiểu An kêu lên một tiếng.
Cô ôm chặt lấy cổ anh từ từ tận hưởng khoái cảm đang truyền khắp cơ thể.
Tâm trí Tiểu An bây giờ hoàn toàn trống rỗng, cơ thể cô tùy ý để anh chơi đùa.
Giọng nói mê hoặc cùng với hơi thở ấm nóng chất chứa dục vọng gặm nhấm vành tai sớm đã ửng đỏ của Tiểu An.
– Phương Tiểu An, gọi tên tôi!
– Thiên…
– Cố Hạo Thiên!
Cô run rẩy gọi tên anh và mỗi lần thanh âm ấy phát ra từ miệng nhỏ sự luân động ở bên dưới ngày một tăng thêm.
Phía bên dưới thắt lưng của Hạo Thiên luân chuyển với tần suất mạnh mẽ, môi anh di chuyển trên gương mặt cô rồi xuống cần cổ trắng ngần, qua bờ vai quyến rũ rồi đến xương quai xanh mảnh khảnh.
Tất cả những nơi môi anh đi qua đều để lại vết hồng mờ ám.
Con trăn to lớn kia được hang động nhỏ mê người của cô bao lấy, siết lại theo những lần tấn công mạnh mẽ, nơi đẫy đà trắng ngần xuất hiện từng đợt sóng khi nhận những cú thúc làm kích thích thích thị giác khiến anh thỏa mãn không thôi.
Hơi thở Tiểu An yếu dần nhưng người đàn ông trước mặt không dừng lại.
Hạo Thiên liên tục luân chuyển, từng cú thúc đều chạm đến nơi sâu nhất bên trong.
Cơ thể Tiểu An mềm nhũn hoàn toàn không còn sức lực, cứ như vậy mà phụ thuộc vào anh.
Ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng phản chiếu vào hai con người đang trần trụi hoà quyện với nhau, không còn phân biệt ngày trắng đêm đen, lưu luyến chẳng muốn tách rời nhau, từng động tác ra vào, lên rồi lại xuống in bóng xuống vách tường trắng xoá…
Ái tình qua đi.
Hạo Thiên ngồi trên ghế nhung ôm thân hình nhỏ bé của Tiểu An vào lòng.
Chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc dính đầy máu đỏ từ bàn tay có vết thương của Tiểu An.
Cô nằm trên người anh ngoan ngoãn như một con mèo lười đang ngủ.
Mồ hôi trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt sau cuộc hoan ái khi nãy.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại chỗ tóc rối của cô.
Những ngón tay thon dài đan vào tóc rồi cầm lấy một lọn kéo dài đưa lên cánh mũi.
Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng khiến anh thấy dễ chịu.
Mỗi khi cô ngủ, anh mới dễ dàng chạm vào co.
Mái tóc dài được vén sang một bên.
Ngay lập tức vết thương trên cổ khiến anh nhíu mày.
Mặc dù đã không còn chảy máu nhưng nó vẫn làm anh nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Anh cúi đầu hôn lên vết thương trên cổ một lần nữa.
Những gì trên người cô, dù chỉ là nhỏ nhất cũng chỉ có thể thuộc về anh.
Nâng bàn tay có vết thương hằn sâu do mảnh vỡ khi nãy của cô lên rồi cẩn thận xem xét.
Vết thương khá sâu nhưng máu đã ngưng đọng và không còn chảy.
Những vệt máu dài trên áo anh cũng từ đây mà ra.
Nếu khi nãy không phải anh đồng ý thoả thuận thì cô đã nằm trong bệnh viện không phải với vết thương trên cổ mà là ở tay.
Tiểu An khẽ rùng mình, đôi chân thon dài co lên vì lạnh.
Hạo Thiên vội lấy chiếc áo vest đen bên cạnh đắp lên người cô rồi cẩn thận ôm cô vào lòng.
Ly rượu trên bàn nhanh chóng được rót đầy.
Chất lỏng màu đỏ sóng sánh toả ra một mùi hương đặc biệt.
Hạo Thiên nâng ly uống một hơi hết sạch, từng ly từng ly một cứ như vậy cho đến khi chai rượu vang không còn một giọt.
Trong căn hầm tối tắm, một đóm sáng loé lên rồi vụt tắt.
Một làn khói trắng lan toả khắp nơi.
Hạo Thiên tựa lưng vào thành ghế nhắm nghiền mắt lại chìm đắm trong cơn mê.
Người con gái nhỏ đang nằm trong lòng anh không còn yêu anh nữa rồi.
Gần ba giờ sáng.
Hạo Thiên bừng tỉnh sau cơn mê dài.
Đầu đau như búa bổ, đôi lúc còn có cảm giác như bị ai đó đánh từ phía sau.
Anh đưa tay lên day nhẹ thái dương vài cái cho tỉnh táo rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Tiểu An vẫn nằm trong lòng anh dưới căn hầm tăm tối.
Không ngờ chỉ mới chợp mắt được một lúc mà đã gần hai tiếng trôi qua.
Hạo Thiên cẩn thận chuyển tay tránh làm Tiểu An tỉnh giấc sau đó bế cô rời khỏi tầng hầm.
Trở về phòng, Hạo Thiên đặt Tiểu An xuống bàn rồi lấy hộp y tế băng bó lại những vết thương trên người cô.
Mọi thứ xong xuôi, Hạo Thiên mới vào trong thay một bộ đồ mới.
Mất khoảng 15 phút sau, vừa đặt chân ra khỏi phòng Hạo Thiên liền thấy quản gia Lục xuất hiện ở trong phòng.
Anh khẽ lên tiếng.
– Chú làm gì ở đây?
Quản gia Lục không hề ngạc nhiên như thể đã biết Hạo Thiên đang có mặt trong phòng.
Ông đặt lên bàn một bộ quần áo mới rồi quay người trả lời Hạo Thiên.
– Việc phải làm hằng ngày thôi.
– Việc hằng ngày của chú là vào phòng ban đêm rồi để quần áo ở đây à? Tôi cũng ngạc nhiên khi giờ này chú vẫn còn thức đấy!
Hạo Thiên vừa lau khô tóc vừa tiến đến chỗ ghế sofa trong phòng.
Quản gia Lục mỉm cười, từ tốn đáp.
– Tuổi già khó ngủ thôi.
Với lại, tôi biết cậu chủ vẫn còn thức nên mới vào.
– Tại sao?
– Tại tôi có chuyện muốn nói.
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Hạo Thiên cũng ngừng làm những hành động khác.
Quản gia Lục nhìn về phía Tiểu An, khẽ thở dài một tiếng rồi hỏi.
– Cậu yêu cô chủ, đúng chứ?
Câu hỏi bất ngờ từ quản gia Lục khiến Hạo Thiên sững sờ trong giây lát.
Yêu?
Tiểu An?
Bên tai anh luôn văng vẳng câu hỏi ấy của ông thậm chí còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Cổ họng anh khẽ rung chuyển muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Dường như đối với anh rất khó để nói ra câu trả lời.
Hạo Thiên cứ mãi ngập ngừng còn quản gia Lục im lặng vẫn chờ đợi.
Mãi một lúc lâu sau, căn phòng mới truyền đến giọng nói của Hạo Thiên.
– Tôi không yêu Tiểu An!
Quản gia Lục nghe lời khẳng định tưởng chừng như chắc nịch ấy rồi bật cười thành tiếng.
Hành động của ông khiến Hạo Thiên chau mày khó hiểu.
– Chú cười cái gì?
– Tôi đang cười cậu đấy.
Câu chủ, cậu lại nói dối rồi.
– Nói… nói dối?
Hạo Thiên bỗng nhiên trở nên lúng túng ngay cả lời nói cũng không được rõ ràng như mọi khi.
Quản gia Lục bước đến phía Tiểu An nhẹ nhàng kéo chăn cao hơn một chút cho cô.
Tiếng thở dài của một người đàn ông đã đi quá nửa đời người vang lên, ánh mắt chuyển sang màu đục luôn nhìn về phía Tiểu An.
Trong không gian tĩnh lặng, Hạo Thiên có thể nghe rõ giọng nói trầm đục của ông.
– Mỗi lần cô chủ có chuyện, người đầu tiên lo lắng là cậu.
Ngày sau đêm tân hôn, cô chủ vì mệt mà sốt cao.
Tôi nhớ cậu đã lo lắng đến mức đập vỡ lọ hoa khiến tay mình chảy máu vì bác sĩ Khải mãi chưa đến.
Ngày đưa cô chủ vào bệnh viện, cậu không ăn không uống bỏ cả công việc ở công ty chỉ để chờ cho đến khi cô chủ tỉnh dậy.
Bây giờ cũng thế, cậu tự tay băng bó lại vết thương cho cô chủ.
Đây không gọi là yêu thì là gì?
Đối diện với ánh mắt của quản gia Lục, Hạo Thiên đột nhiên đuối lý.
Anh nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác để tránh sự dò xét từ ông.
Quản gia Lục nhìn Hạo Thiên mỉm cười.
Ông không chỉ là quản gia mà còn là người chăm sóc Hạo Thiên sau khi bố mẹ anh mất.
Tính cách của anh thế nào ông lại không hiểu rõ? Ông không nói không đồng nghĩa với việc không biết, chỉ là ông đang âm thầm lặng lẽ quan sát được hành động.
Một đứa trẻ khi trải qua một biến cố quá lớn sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật đang diễn ra và luôn tìm cách chối bỏ.
Hạo Thiên khẽ nở một nụ cười chua chát, ngữ điệu vô cùng khinh miệt.
– Nếu cô ta chết, tôi sẽ không thể thực hiện kế hoạch vì thế nên tôi mới cứu.
Quản gia Lục, chú cũng suy diễn hơi quá rồi đấy.
– Vậy hóa ra là tôi tự suy diễn rồi sao? Thế mà tôi cứ tưởng cậu yêu cô chủ thật, tôi xin lỗi.
Nhưng có điều tôi vẫn phải nói với cậu, tội của ai thì người đấy chịu.
Đừng lôi kéo những người khác vào chuyện riêng, nếu không sau này người hối hận sẽ là cậu.
Hàng lông mày rậm khẽ chau lại tỏ vẻ khó chịu, Hạo Thiên gằn giọng.
– Chú đanh dạy tôi?
– Thân phận của tôi làm sao có thể dạy được cậu chủ, tôi chỉ đang muốn nhắc nhở cậu mà thôi.
Tôi thấy cậu khổ nên mới nói, còn cậu có thể coi như chưa từng nghe tôi cũng được.
Hạo Thiên im lặng không đáp.
Quản gia Lục cũng không nói thêm lời nào.
Ông quay người nhìn về phía Tiểu An, nhìn những vết thương trên người cô mà tỏ ra vô cùng thương xót.
Từ khi đặt chân vào Cố gia cho đến bây giờ, Tiểu An chưa một ngày được bình yên.
Chuyện ngày hôm nay xảy ra một phần lỗi cũng là do ông.
Nếu như ông không đồng ý để Tiểu An ra ngoài thì cô đã không chạm mặt Tiến Đạt, đã không bị phạt nặng như vậy.
Những gì ông đang làm bây giờ là muốn giúp đỡ Tiểu An.
Khuyên cũng đã khuyên rồi, lựa chọn thế nào phải dựa vào Hạo Thiên.
Dù sao ông cũng chỉ là một quản gia nhỏ nhoi trong Cố gia và ông chỉ đang cố gắng làm những điều mà bản thân có thể.
Quản gia Lục quay đầu lại nhìn về phía Hạo Thiên.
Nén tiếng thở dài vào bên trong, ông chầm chậm tiến đến phía cửa phòng.
Bàn tay đã có nhiều nếp nhăn đặt lên tay nắm cửa, ông nán lại thêm một chút nói với Hạo Thiên.
– Đôi khi những chuyện mà cậu nhìn thấy, nghe thấy chưa chắc đã là sự thật.
Tôi vẫn hi vọng cậu đưa ra lựa chọn đúng đắn cho cả hai.
Không để Hạo Thiên có thêm cơ hội nói lời nào, quản gia Lục nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại vang lên một âm thanh khá lớn.
Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế sofa, ảnh bắt luôn hướng về phía người con gái nhỏ đang nằm trên giường.
Trong đó anh bây giờ hiện lên biết bao suy nghĩ mông lung không lời giải đáp.
Bên tai lại luôn văng vẳng những lời nói khi nãy của quản gia Lục.
Hạo Thiên cứ như vậy mà chìm đắm trong những suy tư riêng.
Xung quanh anh chỉ có sự tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường cũng có vẻ quá ồn ào.
Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài được một khoảng thời gian.
Lúc này Hạo Thiên mới đứng dậy tiến lại phía Tiểu An đang nằm.
Anh ngồi xuống kế bên cô nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay nhỏ được băng bó cẩn thận.
Anh nhắm nhìn gương mặt cô rất lâu, rất lâu.
Cổ họng khẽ rung chuyển hệt như đang muốn nói điều gì đó nhưng mãi không thể bật ra thành tiếng.
Khoảng không tĩnh lặng bao trùm lấy anh, phải mất đến một lúc lâu sau mới có thể nghe thấy những gì anh nói.
– Tiểu An em nói xem, làm sao tôi có thể yêu con gái của người đã hại bố mẹ tôi đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...