Tiểu An đẩy Hạo Thiên sang một bên rồi lùi dần về phía sau.
Anh không giận cũng không nói thêm.
Đứng dậy nhìn người con gái đang co lại một chỗ kia rồi lập tức quay người rời đi.
Cánh cửa tầng hầm đóng lại, Hạo Thiên nhìn đàn em của mình ra hiệu.
Bọn chúng hiểu ý liền gật đầu nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Hạo Thiên cứ thế bước lên trên lầu đi ngang qua quản gia Lục mà không nói một câu.
Ông đứng nhìn theo bóng anh mà thở dài rồi lại nhìn về phía căn hầm tăm tối kia.
Ông thực lòng rất muốn xuống dưới xem tình hình Tiểu An thế nào nhưng xung quanh ở đâu cũng thấy vệ sĩ, có muốn cũng chẳng được.
Dưới hầm, ngoài Tiểu An còn có một tên vệ sĩ đứng canh.
Hạo Thiên không muốn cô làm điều dại dột nên mới điều hắm ở lại đây.
Căn phòng tăm tối chỉ có một chút ánh sáng le lỏi hắt vào qua cửa thông gió.
Tiểu An thu mình vào một góc, ngồi ôm gốc mà khóc nức nở.
Máu từ tay thấm nhiều vệt trên chiếc váy trắng.
Vết xước trên cổ cũng đã chảy xuống một vệt máu dài.
Chuyện này đến bao giờ mới kết thúc?
Tiểu An tự hỏi bản thân như thế và chính cô cũng không biết câu trả lời.
Nhiều lần nghĩ đến chuyện tự tử nhưng nhớ về bố nên đành thôi.
Bao nhiêu năm bố một mình nuôi cô vất vả, bây giờ chỉ vì muốn giải thoát cho bản thân mà khiến bố mất mạng.
Cô không đành lòng nhưng… cô đau lắm rồi! Không phải là những vết thương thể xác mà là vết thương trong tim.
Sự dày này còn đau đơn hơn cả cái chết.
Nó không thường xuyên diễn ra nhưng mỗi lần đến đều khiến cô không thể thở nổi.
Tiểu An sợ bóng tối, nỗi sợ đã có từ khi cô còn nhỏ.
Thế nhưng khi bị nhốt ở một nơi thiếu ánh sáng cô lại cảm thấy nó không đáng sợ bằng những việc sắp diễn ra.
Có lẽ tại một thời điểm nào đó, con người ta sẽ sợ một thứ đáng sợ hơn thứ trước đây ta đã từng rất sợ.
Không gian tĩnh lặng bao trùm nhanh chóng bị phá vỡ bởi âm thanh cót két của tấm bản lề đã rỉ sắt.
Hạo Thiên từ trên cầu thang bước xuống, anh ra hiệu chơ tên vệ sĩ đang đứng canh.
Hắn hiểu ý lập tức rời khỏi trước khi đi còn không quên đóng cửa tầng hầm cẩn thận.
Căn hầm tối bây giờ chỉ còn anh và cô.
Hạo Thiên chầm chậm bước đến bên Tiểu An.
Cô theo bản năng mà lùi dần về sau nhưng sau lưng cô là bức tường lạnh lẽo không có đường lui.
Ngay lúc này Hạo Thiên đang đối diện cô, khoảng cách giữa hai người chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cơ thể.
Tiểu An nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt chứa đầy sợ hãi.
Bây giờ cô chẳng thể đem tính mạng ra uy hiếp anh nữa rồi.
Hạo Thiên cười một cách tà mị, cánh tay khẽ vân ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu An.
Đôi mắt hiện lên một tia nguy hiểm đến đáng sợ khiến cả người Tiểu An lạnh toát, hai bả vai bỗng chốc run lên bần bật.
– Anh muốn làm gì?
– Tôi muốn em!
Bàn tay Hạo Thiên từ từ di chuyển xuống nhẹ nhàng kéo một bên tay áo của Tiểu An xuống vui vẻ xoa dọc theo xương quai xanh.
Tay còn lại lấy trong người ra một viên thuốc rồi nhìn cô cười thoả mãn.
Tiểu An biết viên thuốc đó là gì, càng hiểu rõ công dụng ra sao.
Cô hất tay anh sang một bên định chạy trốn nhưng Hạo Thiên lại nhanh hơn một bước.
Anh giữ cổ tay cô lại, bóp mạnh miệng ép cô phải uống viên thuốc.
Khi thấy Tiểu An nuốt viên thuốc, Hạo Thiên mới thả lỏng tay đứng dậy tiến đến phía chiếc ghế nhung đối diện.
Chân bắt chéo gác tay lên thành ghế.
Dáng ngồi thể hiện khí thế vương giả khó ai bì kịp.
Ánh mắt vẫn luôn dõi theo người con gái đối diện.
Hạo Thiên chính là đang muốn xem kịch!
Hơn 10 phút trôi qua, Tiểu An bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nóng! Nóng! Cả người cô bỗng nhiên nóng rực lên.
Viên thuốc anh ép cô uống là xuân dược nhưng không phải loại bình thường mà là cực mạnh.
Căn hầm vốn đã bí bách nay lại thêm công dụng của thuốc khiến Tiểu An cảm thấy rất nóng, giống như đang bị thiêu đốt.
Cả người cô ngứa ngáy, khó chịu hệt như hàng nghìn con kiến đang bò trên người.
Cổ họng trở nên khô khốc, trên trán nhễ nhại mồ hôi dù đã lau qua nhiều lần.
Hô hấp trở nên khó khăn, đầu óc cô dần trở nên trống rỗng trong đáy mắt bây giờ chỉ còn thấy nụ cười quỷ dị của người đàn ông đối diện.
Ham muốn!
Dục vọng!
Hai thứ ấy hoà vào nhau khiến Tiểu An dần trở nên điên loạn.
Nhiệt độ cơ thể cứ thế mà tăng lên.
Tiểu An tựa lưng vào tường thậm chí nằm xuống sàn nhà để giảm bớt sức nóng.
Cô há to miệng, liên tục hít thở lấy không khí lạnh để áp chế tác dụng của thuốc xuống.
Nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời.
Thuốc có tác dụng rất mạnh, cơ thể Tiểu An phản ứng lại rất mạnh mẽ.
Cổ họng cô bắt đầu phát ra âm thanh, bàn tay di chuyển khắp cơ thể.
Lý trí sắp không trụ nổi nữa rồi, chiếc váy đang mặc cô cảm thấy nó thực sự vướng víu muốn cởi ra ngay lập tức.
Thế nhưng, phần lý trí còn sót lại không cho phép cô làm vậy.
Những âm thanh nhục nhã phát ra từ miệng bị cô kìm hãm.
Tiểu An không muốn bản thân trở thành trò đùa của Hạo Thiên.
Đau đớn!
Nhục nhã!
Và cả… uất hận.Truyện
Tất cả những cảm xúc đó hiện rõ trong ánh mắt khi nhìn về phía anh.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má khiến gương mặt vốn xinh đẹp trở nên thảm thương.
Tiểu An không biết bộ dạng bây giờ của bản thân thế nào nhưng nó khiến cô cảm thấy xấu hổ, nhục nhã.
Loại xuân dược này có tác dụng mạnh nếu không được thoả mãn hay có thuốc giải chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ.
Nhưng với tình hình hiện tại, Tiểu An chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế nhung, cẩn thận ngắm nhìn từng phản ứng của người đối diện.
Chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly đã dần cạn nhưng anh lại không nghe thấy một lời cầu xin.
Tác dụng của thuốc mạnh như vậy mà cô lại không kêu một lời hay lo do không đủ liều lượng?
Hàng lông màu rậm khẽ chau lại khi thấy khoé môi Tiểu An chảy máu.
Hạo Thiên tức giận chửi thề rồi ném mạnh ly rượu sang một bên.
Anh vội vàng tiến đến chỗ cô, bóp mạnh miệng để ngăn cô cắn lưỡi.
– Phương Tiểu An! Em gan thật! Thà chết chứ không nhờ đến tôi.
Nếu em đã không chủ động vậy thì tôi sẽ tự làm.
Tiểu An giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Hạo Thiên.
Cô lắc đầu, bàn tay đặt lên ngực anh cố đẩy ra nhưng bất thành.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh thấm dần máu đỏ từ tay cô.
Hạo Thiên xé rách chiếc váy cô đang mặc, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào cơ thể khiến Tiểu An rùng mình.
Cơ thể ngay lập tức phản ứng lại, dục vọng mới được kìm hãm nhanh chóng bùng phát trở lại thậm chí còn mạnh mẽ hơn ban đầu.
Anh nâng cằm cô lên, trực tiếp hôn lên môi cô.
Chiếc lưỡi nhỏ cạy mở hàm răng tiến sâu vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô mà giao hoà.
Mùi tanh của máu lan toả khắp khoang miệng.
Tiểu An khẽ chau mày đau đớn nhưng cả cơ thể bị ép sát vào người Hạo Thiên không thể thoát ra.
Dù chỉ mới bắt đầu bằng một nụ hôn nhưng sự phản kháng dần không còn.
Cảm nhận được hơi thở cô yếu dần, anh mới buông tay.
Cô gục đầu vào vai anh, hơi thở dồn dập hệt như đang muốn lấy lại dưỡng khí.
Hạo Thiên không dừng lại, anh cúi xuống hôn lên giọt nước mắt trên khoé mi Tiểu An.
Nụ hôn chứa đầy dục vọng ấy bắt đầu di chuyển.
Chiếc cổ trắng ngần vốn đã có những vết đỏ từ trước nay lại xuất hiện nhiều hơn.
Nhìn vết xước đang rỉ máu ở cổ Tiểu An, ánh mắt Hạo Thiên chứa đầy sự tức giận.
Đây không phải vết cứa do mảnh vỡ gây ra sao?
Tiểu An vì muốn cứu Tiến Đạt mà không màng đến tính mạng mặc cho đang làm bản thân bị thương.
Hạo Thiên không cam tâm nhìn người phụ nữ của anh hi sinh vì người đàn ông khác.
Hạo Thiên cúi đầu liếm nhẹ lên vết thương trên cổ.
Mùi vị tanh nồng của mái lan toả khắp khoang miệng.
Anh thậm chí còn hôn lên vết thương liên tục không ngừng giống như quỷ hút máu.
Sự ẩm ướt của lưỡi khiến vết thương của cô ngày càng đau hơn.
Cảm giác giống như một vết thương đang chảy máu bị đem nhúng trực tiếp xuống nước vậy.
Rất xót!
Tiểu An nắm chặt lấy vai áo Hạo Thiên chịu đựng cơn đau.
Dù vậy nhưng cơ thể cô phản ứng rất mạnh liệt với từng cái chạm nhẹ của Hạo Thiên.
Mỗi lần sự lạnh lẽo từ đôi bàn tay ấy lướt trên da thịt, ham muốn dục càng được đẩy lên cao.
Tiểu An biết rất rõ bản thân không nên có những cảm giác này, càng không nên để anh trêu đùa cơ thể nhưng… lý trí chẳng còn vững vàng nữa rồi.
Phần lý trí còn sót lại phải chẳng là cảm giác nhục nhã yếu ớt không thể phản kháng?
Hơi thở nóng rực của Hạo Thiên phà lên ngực.
Đôi môi dính máu chạm vào bầu ngực căng tròn.
Hạo Thiên trực tiếp ngậm đỉnh hồng trong miệng, đầu lưỡi day mạnh nụ hoa, miệng thì mút mạnh vào.
Tay kia của anh cũng không nhàn rồi, xoa nắn nụ hoa còn lại thành đủ loại hình dạng.
Ngón tay vân vê đỉnh hồng đến đỏ ửng thỉnh thoảng còn nhấn xuống thật sâu khiến cô càng thêm kích thích.
Tiểu An cắn chặt môi, không cho mình phát ra âm thanh xấu hổ.
Nhìn thấy nước mắt cô không ngừng rơi, sự thương tiếc của anh trỗi dậy.
Anh nhẹ nhàng hơn với cô, anh mút nhẹ lên nụ hoa đã sưng đỏ, há miệng to ngậm hết vào trong miệng, tận tình chăm sóc.
Nụ hoa của cô nở căng trong miệng.
Anh hài lòng nhìn nụ hoa ửng đỏ, nụ hoa bên kia được anh tận tình khiêu khích, nên cũng nở ra, đỉnh hồng nhô lên, anh lưu luyến rời bên này mà quay sang đối đãi nụ hoa kia.
Đầu óc Tiểu An bây giờ thật trống rỗng, cô chẳng còn suy nghĩ được gì cũng hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Lần này anh thắng rồi, thắng cả lý trí của cô.
Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau.
Cô ôm chặt lấy người anh, những kẽ ngón tay đan vào tóc mềm của anh.
Một mùi hương bạc hà thoang thoảng nơi cánh mũi, cô còn ngửi thấy cả mùi tam tưởng của máu.
Chiếc áo sơ mi trắng đã dính nhiều vết bàn tay đầu máu của cô.
Khung cảnh bây giờ không thể diễn tả nổi!
Dục vọng xen lẫn đau thương, Tiểu An cắn chặt môi để không phát ra những âm thanh tủi nhục.
Sự kích thích trên cơ thể, bên trong bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt.
Tiểu An hiểu chuyện này là sai trái nhưng cô không thể ngăn nổi bản thân tiếp nhận những kích thích mà anh mang đến.
Lý trí đã mất sạch, không hiểu sao cánh tay của cô đã túm lấy vai áo của Hạo Thiên.
Lúc này, Tiểu An chỉ hành động theo bản năng của mình.
Cô nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai anh.
Hạo Thiên cảm nhận được kích thích truyền đến, bàn tay Tiểu An không ngừng vuốt ve tấm lưng to lớn của anh.
Cô hôn lên mặt, lên cổ anh.
Hơi thở nóng rực phà lên màu da đồng rắn chắc.
Khoé môi Hạo Thiên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thoả mãn.
Có vẻ như thuốc đã có tác dụng với cô, những gì cô đang làm hoàn toàn theo bản năng mà ra.
Tiểu An câu lấy cổ Hạo Thiên, đối diện với anh.
Bàn tay bị thương đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve, một bên mặt anh cũng vì thế mà dính máu.
Hạo Thiên cầm lấy bàn tay đang chảy máu kia của cô hôn lên vết thương cảm nhận vị tanh tưởi của máu đang lan rộng trong khoang miệng ẩm ướt.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt khát cầu mê luyến ái tình.
Người uống thuốc là cô nhưng người đang chìm đắm trong cơn mê loạn này lại là anh.
Cổ họng anh khô khốc, giọng nói chứa đầy dục vọng.
– Tiểu An, em muốn tôi hay người tình cũ của em?
– Anh…
– Hử? Tôi không nghe thấy?
– Anh… em muốn anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...