– Sếp tổng, tôi muốn xin nghỉ việc!
– Lý do?
– Tôi phải đi lấy chồng rồi.
– Lấy chồng? Ai?
– Thì lấy sếp chứ lấy ai!
Hạo Thiên đứng hình mất vài giây trước lời Tiểu An vừa mới nói.
Không phải là anh đang nghe nhầm đấy chứ? Cô sẽ cưới anh sao?
Một nụ cười gượng gạo hiện rõ trên gương mặt tuấn tú ấy.
– Cô đang đùa sao? Chúng ta có là gì của nhau đâu mà cưới?
– Sếp! Anh thực sự không nhớ hay là đang trốn tránh trách nhiệm vậy hả? Rõ ràng chúng ta đã có một đêm nồng nàn vào đêm hôm đó cơ mà.
Một đêm nồng nàn?
Với Tiểu An?
Sao nghe những lời này Hạo Thiên lại cảm thấy mơ hồ đến vậy.
Nếu thực sự giữa hai người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh phải biết rõ nhất chứ.
Dẫu sao trong mỗi cuộc chơi, anh vẫn luôn là người làm chủ đằng này lại không nhớ gì.
Ánh mắt nghi hoặc của Hạo Thiên dán chặt vào người con gái đứng đối diện mỉm rồi cười lấy lệ.
– Cô có thể nói rõ hơn về đêm hôm đó được không? Tôi thực sự không nhớ.
Tiểu An gật đầu hào hứng hệt như đang kể lại một chiến tích.
– Đêm chúng ta đến công ty đối tác dự tiệc, sếp bị người ta hãm hại liền lấy tôi làm thuốc giải.
Sếp còn hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi mà.
Chẳng lẽ bây giờ sếp định… quất ngựa truy phong?
Tiểu An hoảng loạn không dám nghĩ sếp mình lại là loại ngoại bỉ ổi thế này.
Hôm ấy anh hứa sẽ không để cô chịu thiệt thòi thế mà khi nhắc đến thì vờ như chưa từng có chuyện xảy ra.
Lỡ Hạo Thiên không chịu trách nhiệm thì cô phải biết sao đây?
Lỡ cô mang thai mà anh lại không nhận thì con cô biết sống thế nào?
Không!
Tuyệt đối không được!
Cô không thể trở thành mẹ đơn thân được.
Phải tìm ra cách giải quyết!
Trước sự im lặng của Hạo Thiên, Tiểu An gặng hỏi một lần nữa.
– Sếp! Anh thực sự không nhớ về những gì xảy ra vào đêm đó sao?
– Tôi… xin lỗi! Tôi thực sự không nhớ.
Lời Hạo Thiên nói ra khiến Tiểu An thất vọng, đau đớn vô cùng.
Nếu có trách thì cũng phải trách cô đã quá ngây thơ khi đặt trọn niềm tin nơi anh.
Đêm ấy việc anh bị hãm hại là thật nhưng cô cũng nguyện ý giúp anh bởi đã có tình cảm với anh từ trước.
Thật không ngờ chính quyết định bồng bột đã khiến cô rơi vào tình thế này.
Hạo Thiên vô cùng bối rối trước nghịch cảnh oái oăm.
Một chuyện hệ trọng như vậy mà anh lại chẳng thể nhớ nổi một chi tiết.
Anh tự trách bản thân, trách đầu óc ngu ngốc đã không lưu giữ những việc trong quá khứ.
Nếu giữa cả hai thực sự đã xảy ra chuyện, anh sẵn sàng chịu trách nhiệm nhưng đằng này lại không có một chút ấn tượng.
Tiểu An hít một hơi thật sâu.
Mọi chuyện đến bước đường này một phần cũng là do cô.
Cô không thể oán trách hay giận hờn ai được.
Tất cả đã xảy ra có muốn cũng không thể thay đổi quá khứ.
Tự trấn an bản thân bằng vài câu nói đầy động lực, Tiểu An lấy hết dũng khí mà cô có nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên hạ quyết tâm.
– Sếp! Nếu anh đã không nhớ được những chuyện xảy ra đêm đó thì tôi muốn nghỉ việc.
– Tôi không đồng ý.
– Tại sao ạ?
Tiểu An tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Cô đâu bắt anh phải nhớ lại cũng đâu bắt anh chịu trách nhiệm.
Chẳng lẽ đến mong muốn cuối cùng cũng không được thực hiện?
– Tôi muốn biết lý do sếp không cho tôi nghỉ việc.
– Cô nói đêm hôm đó giữa chúng ta nảy sinh quan hệ đúng không?
– Đúng vậy.
Nhưng sếp đâu có nhớ gì về nó.
– Thế thì thực hành một lần nữa xem.
Biết đâu thực hành xong tôi lại nhớ ra.
Gì chứ?
Cô đang nghe nhầm phải không?
Hay sếp cô lại muốn từ bỏ ý định nên mới nói như vậy?
Khoé môi Tiểu An khẽ giật giật vài cái, gượng gạo đáp lại.
– Không cần thiết đâu sếp, nếu anh không nhớ thì cũng không sao.
Tôi đâu có bắt anh phải chịu trách nhiệm.
– Đã là đàn ông thì nhất định phải có trách nhiệm.
Vừa hay tôi cũng đang muốn thử lại cảm giác vào đêm ấy của chúng ta.
Lần nay tôi nhất định sẽ khắc ghi.
Dứt lời, Hạo Thiên đứng dậy tiến đến phía Tiểu An.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy thèm khát, bàn tay trực tiếp cởi chiếc áo vest bên ngoài.
Từng cái cúc áo dần được cởi bỏ để lộ khuôn ngực săn chắc.
Hạo Thiên bước một bước Tiểu An lùi về sau một bước.
Cô đâu có muốn rơi vào tình cảnh thế này càng không muốn phải lặp lại những gì diễn ra vào đêm đó.
Khoảng cách giữa hai người ngày một ngắn, đến khi Tiểu An cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bức tường cô mới biết bản thân không còn con đường lui.
Tiểu An cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với người đàn ông trước mặt.
Hai tay cô nắm chặt lấy vạt áo, trong lòng nơm nớp lo âu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hạo Thiên nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tiểu An, khoé môi liền nở một nụ cười gian xảo.
Những ngón tay thon dài chạm nhẹ lên tóc, má rồi nâng cằm cô lên ép cô đối diện với anh.
– Phương Tiểu An, chúng ta cùng ôn lại một chút kỷ niệm.
Tiểu An lắc đầu đặt lên ngực Hạo Thiên dùng hết sức đẩy anh ra xa.
– Sếp tổng, tôi nghĩ không cần thiết phải làm vậy.
– Tại sao? Chẳng lẽ cô muốn nghe lời đàm tiếu bên ngoài về việc cô qua lại với đàn ông trước khi cưới à?
Đáp lại anh chỉ toàn là sự im lặng.
Nghe những lời này từ Hạo Thiên, Tiểu An bất giác cảm thấy tủi thân.
Danh dự cả đời người con gái, cô dĩ nhiên không muốn bị người đời phán xét nhưng tại thời điểm hiện tại cô không biết nên giải quyết sao cho đúng.
Những chuyện diễn ra đêm đó chỉ một mình cô nhớ.
Nếu bây giờ cô chấp nhận để Hạo Thiên tiến tới, để hai người một lần xảy ra quan hệ chẳng phải đã quá dễ dàng hay sao? Ai đời lại để chuyện đáng xấu hổ ấy lặp lại để chứng minh những gì bản thân nói là đúng?
Cô có tình cảm với anh là thật và cô cũng phải có trách nhiệm với quyết định bồng bột của mình.
– Sếp, đêm ấy anh bị hại nhưng một phần cũng là do tôi tự nguyện.
Anh không cần nhớ lại hay cảm thấy ăn năn, giữa chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dứt lời, Tiểu An đẩy Hạo Thiên một cái thật mạnh rồi chạy thật nhanh ra khỏi văn phòng.
Hạo Thiên đứng ngẩn người nhìn theo bóng Tiểu An khuất dần.
Anh vốn định đuổi theo nhưng khi nghĩ có lẽ cô cần khoảng thời gian yên tĩnh một mình.
Hạo Thiên không hiểu anh đã làm gì sai khiến Tiểu An buồn bã đến vậy.
Từ trước đến giờ anh không phải loại người chơi qua đường nhưng sự việc này làm anh không thể lường trước.
Những ngày sau đó, Tiểu An đến công ty làm việc như bình thường và quả thật cô đã coi giữa hai người chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô vẫn làm tròn công việc của một thư ký không lơ là dù chỉ một chút.
Tuy vậy, Tiểu An hạn chế tiếp xúc gần với Hạo Thiên trừ những việc thực sự cần thiết cô mới dám lại gần ngoài ra đều giữ một khoảng cách an toàn.
Điều này khiến Hạo Thiên vô cùng khó chịu.
Ngày thường, cô hay lẽo đẽo theo sau anh lải nhải mấy câu vô nghĩa thậm chí còn gọi anh bằng chú vì tuổi hai người cách nhau khá lớn.
Thế mà bây giờ chỉ toàn sự im lặng.
Hôm nay, như mọi lần, Tiểu An bước vào văn phòng làm việc nhưng không phải đưa giấy tờ mà để thông báo.
– Sếp! Chiều nay sếp cho tôi xin nghỉ được không?
Giọng Tiểu An hơi nhỏ nhưng trong căn phòng chỉ có hai người vẫn đủ để anh nghe thấy.
Hạo Thiên chau mày khó hiểu.
– Cô xin nghỉ để làm gì?
– Dạ, tôi muốn nghỉ để chuẩn bị quần áo cho buổi ra mắt gia đình bạn trai chiều nay.
– Ra mắt? Cô có bạn trai từ bao giờ mà tôi không biết?
– Chúng tôi quen nhau cũng mới đây thôi, gia đình anh ấy đã biết chuyện của tôi nhưng vẫn chấp nhận.
Nếu buổi ra mắt thuận lợi chúng tôi sẽ kết hôn.
Đến lúc đó tôi nhất định sẽ mời sếp!
Hạo Thiên giận đến mức không nói lên lời, tờ giấy trên tay bị anh vò nát đến nhàu nhĩ.
Dù bức tường thành trong lòng vững chắc đến đâu vẫn bị những lời cô nói làm cho lung lay.
Người con gái đứng trước mặt đúng là rất biết cách khiến anh tức giận.
Mấy ngày qua không nói chuyện nhiều, anh tưởng cô giận dỗi vì việc anh không nhớ những gì xảy ra đêm hôm trước.
Khi nãy anh còn có ý định mời cô đi ăn thay cho lời xin lỗi thật không ngờ cô đã có người khác thay thế.
Trong trí tưởng tượng của anh, tâm trạng của cô sẽ rất rồi tệ sau cuộc nói chuyện vào những ngày trước thế mà bây giờ lại nhận được tin cô ra mắt gia đình bạn trai.
Hạo Thiên thầm nghĩ trong đầu, cho dù anh không nhớ chuyện giữa hai người thì cô cũng đừng hòng có thể tìm người đàn ông mới.
Có cưới thì người Phương Tiểu An cưới nhất định phải là Cố Hạo Thiên anh.
Sự im lặng bất ngờ của Hạo Thiên khiến Tiểu An chau mày khó hiểu.
Dù có đồng ý hay không thì ít nhất cũng phải nói một tiếng đằng này lại không phản ứng.
– Sếp tổng!
Tiểu An không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm bởi cô còn rất nhiều thứ để chuẩn bị cho buổi ra mắt chiều nay.
Nào là váy mới, giày mới rồi còn phải chuẩn bị tinh thần đối diện với bố mẹ của bạn trai nữa chứ.
Khó khăn lắm cô mới tìm được một người đàn ông có thể chấp nhận quá khứ của mình.
Cô thực sự không muốn bỏ lỡ!
Những ngày qua trước khi đặt chân vào mối quan hệ với bạn trai hiện tại, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Ban đầu cô cảm thấy bản thân không xứng đáng với một người ưu tú như vậy bởi cô đã không còn trong sạch nữa.
Nhiều lần cô muốn nói chuyện với Hạo Thiên để làm rõ tất cả nhưng đều không thể.
Chẳng phải vì cô không đủ tự tin mà cô không muốn ép buộc một người không nhớ gì.
Cô cảm thấy rất áy náy với người bạn trai hiện tại nhưng dù đã từ chối nhiều lần anh ấy vẫn luôn cố gắng theo đuổi đến cùng.
Anh nói đã thích cô từ lâu và cũng chẳng màng đến chuyện trong quá khứ.
Thời buổi bây giờ không còn quá coi trọng việc trinh tiết nữa rồi.
Anh gặp cô ở thời điểm hiện tại nên anh chỉ quan tâm đến hiện tại của cô.
Tiểu An đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định mở lòng cũng như để cho bản thân thêm cơ hội.
Chiều nay là buổi gặp mặt bố mẹ anh ấy, tuy biết rằng vội vã nhưng cô cũng muốn thử một lần xem sao.
Nếu họ thực sự đồng thuận, cô muốn hai người tìm hiểu về nhau kỹ hơn rồi mới đưa ra quyết định.
Thế nhưng… tên sếp khốn kiếp ăn chơi xong không nhớ gì của cô lại ậm ừ mãi không trả lời.
Nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, Tiểu An kìm nén cơn nóng giận bên trong.
Ngày thường anh thính tai lắm mà vậy sao đến lúc cô xin nghỉ lại tỏ ra không nghe thấy?
Đúng là làm cô tức chết!
Cô hắng giọng nhỏ nhẹ.
– Sếp tổng! Anh có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng được không?
– Cô muốn tôi trả lời cái gì?
Anh biết rõ cô đang muốn gì nhưng lại cố ý không nói vào trọng tâm.
Thái độ của anh đúng là không thể chấp nhận!
– Tôi có thể xin nghỉ buổi chiều nay được không sếp?
– Rất tiếc! Tôi không thể đồng ý.
– Tại sao chứ? Chiều nay tôi có một việc rất quan trọng phải làm.
Sếp rộng lòng cho tôi nghỉ được không?
Trước sự van nài cầu xin cùng với ánh mắt tha thiết kia, Hạo Thiên vẫn lạnh lùng lắc đầu kiên quyết từ chối.
– Cho em nghỉ để tôi mất vợ à? Không phải ra mắt làm gì, tiền của tôi nuôi em cả đời cũng không hết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...