Ngược Đãi Thành Yêu


Thẩm Phi cả người run lên, một tiếng vui thích từ trong miệng tràn ra, không có sự chuẩn bị gì, lúc bàn tay nhỏ nắm chặt, du͙© vọиɠ ẩn nhẫn đã lâu trực tiếp phun trào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cực nóng nhỏ giọt ở trên bàn tay Hạ Nhiêu, trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ xụi lơ lại nhanh chóng ở bành trướng lên.
Thẩm Phi buông môi Hạ Nhiêu ra, ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm con ngươi đầy nước của nàng, tia sắc bén nóng rực làm ngực Hạ Nhiêu nhảy dựng.

Ánh sáng sắc bén tựa như hiểu rõ tất cả, là lần đầu tiên cô thấy được, đây hẳn mới là bản tính chân thật Thẩm Phi, con ngươi sắc bén tinh nhuệ như vậy mới là linh hồn hắn.
Hạ Nhiêu cũng không dời mắt đi, mặc dù bị đáy mắt hắn làm cho kinh sợ thế nhưng vẫn mỉm cười như cũ, hai người cứ vậy mà đối diện thật lâu.
Thẩm Phi đè lên người cô, tay Hạ Nhiêu còn đang nắm côn ŧᏂịŧ trướng đại của hắn, hai người khóe môi đều có vết máu đỏ thắm.
Thời gian tựa như ngừng lại trong nháy mắt, hơi thở ái muội xung quanh cũng pha thêm một tia nhợt nhạt quỷ dị.

Đáy mắt Thẩm Phi sắc bén cùng tinh nhuệ chậm rãi biến mất, du͙© vọиɠ theo đó mà dâng lên, quanh quẩn ở đôi mắt màu hổ phách, trên mặt lại tràn ra một mạt ý cười giảo hoạt, có chút đơn thuần, có chút mua vui.
Nụ cười như vậy Hạ Nhiêu rất quen thuộc, đây là nụ cười mà những ngày đó thường xuyên xuất hiện trên mặt hắn.

Ngực hơi hơi đau xót, tựa như có một khoảnh khắc nụ cười trên mặt Hạ Nhiêu nhiều thêm một tia gượng ép, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy ủy khuất vang lên.
"Nhiêu nhi biết rõ thân thể của mình không thể thỏa mãn anh, còn câu dẫn anh như vậy, quá tàn nhẫn......"
Hạ Nhiêu dấu đi đau đớn trước ngực, đôi tay quấn qua cổ hắn thản nhiên cười, hơi nước quanh quẩn con ngươi lúc này dị thường sáng ngời, lại có một tia kỳ dị bất an, chỉ thấy đôi môi sưng đỏ diễm lệ khẽ mở, nói ra mấy lời làm tim hắn đập mạnh.
"Thẩm Phi, em muốn anh yêu em."
Giờ khắc này, Thẩm Phi chỉ cảm thấy lý trí bị thiêu đốt, thiếu chút nữa đã gương súng phá thành.

Cái gì mà lý trí, gì mà nhẫn nhịn, nếu giờ khắc này bị Hạ Nhiêu câu dẫn như vậy, Thẩm Phi hắn còn có thể thờ ơ, hắn liền không phải là đàn ông.

Nếu hắn còn nhớ tới vết thương trên thân thể Hạ Nhiêu , hắn còn là Thẩm Phi ác ma sao?
Thẩm Phi thô lỗ hôn lên môi Hạ Nhiêu , côn ŧᏂịŧ trướng đau đã nhắm ngay tiểu huyệt, vòng eo động một cái, vội vàng phá khai đường đi chật hẹp, chôn thật sâu vào tử ©υиɠ ấm áp.
"A......" Đau đớn bén nhọn làm Hạ Nhiêu nhịn không được kêu ra tiếng, khuôn mặt đỏ bừng nháy mắt trắng bệch một mảnh, cái trán cũng dần dần tràn ra mồ hôi trong suốt.
Thẩm Phi cũng không khá hơn chút nào, nghe được Hạ Nhiêu kêu đau đớn, hắn căn bản không dám động một chút, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia.


Chỉ là đường đi chật hẹp gắt gao bao vây lấy côn ŧᏂịŧ làm hắn từng trận trướng đau, có chất lỏng từ tử ©υиɠ chảy xẹt qua qυყ đầυ hắn, làm hắn một trận ngứa ngáy khó nhịn, ngàn vạn cái miệng nhỏ xiết chặt làm hắn muốn phát điên.
Bị đau đớn mà vui thích tra tấn làm trên trán Thẩm Phi chảy đầy mồ hôi, đôi mắt đã đỏ sậm một mảnh, có chút dữ tợn làm cho người ta sợ hãi.

Hắn muốn hung hăng thọc vào rút ra cái tiểu huyệt mà hắn nhớ nhung vài tháng này, chỉ là chất lỏng kia lại đang nhắc nhở hắn, đó là máu do tử ©υиɠ Hạ Nhiêu bị xé rách.
Chỉ cần hắn điên cuồng luật động, tử ©υиɠ cô thật sự giữ không nổi, sau này ô cũng không thể sinh con, vậy thì, gia đình mà hắn muốn cùng Hạ Nhiêu xây đắp, sẽ hông hoàn chỉnh......
Độ ấm trong phòng không ngừng tăng lên, nhiệt độ cơ thể Hạ Nhiêu lại không ngừng giảm xuống.

Nhiệt độ trên người Thẩm Phi lại nóng bỏng làm cho người ta sợ hãi, toàn bộ thân hình to lớn đã bị mồ hôi rậm rạp che kín, từng giọt từng giọt lăn xuống người Hạ Nhiêu .
Hạ Nhiêu miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Phi nhẫn nhịn đến mức dung nhan vặn vẹo, cô nỗ lực làm mình thả lỏng, lại lần nữa hôn lên môi Thẩm Phi.
Hai người cứ vậy mà gắt gao ôm nhau, hạ thể cũng gắt gao dính chặt, khóe môi cũng dây dưa với nhau, tay Thẩm Phi cũng không nhàn rỗi, khi nhẹ khi nặng vặn nhéo bộ ngực sữa mềm mại, một cái tay khác tìm đến chỗ hai người đang dính chặt, chậm rãi xoa nắn viên tiểu hạch kia.
Hạ thể nhanh chóng co rút lại làm Thẩm Phi lại lần nữa cảm giác được một trận trướng đau, chỉ là động tác trên tay cũng không dừng lại, ngược lại càng thêm hung mãnh đâm thọc viên tiểu hạch, đem tới cho Hạ Nhiêu từng trận rùng mình.
Động tác trên tay Thẩm Phi càng thêm nhanh chóng, hai chân cuốn lấy chân Hạ Nhiêu đang không ngừng cuộn lại, ngón tay không ngừng đâm thọc tiểu hạch mẫn cảm, thẳng đến khi thân thể Hạ Miều co rút, một cỗ mật dịch phun ra, tưới lên qυყ đầυ của hắn đang chôn sâu trong cơ thể nàng.

Thẩm Phi thoải mái rên ra tiếng, lúc này mới buông tha tiểu hạch đã sung huyết, cảm giác được cô đã thả lỏng, đường đi chật hẹp cũng đã có thể tiếp nhận hắn âu yếm, buông môi Hạ Nhiêu ra, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ cùng hốc mắt mê ly ướŧ áŧ, liền ôm lấy nàng, hạ thể chậm rãi đâm lên.
Côn ŧᏂịŧ kiên định lại mang theo ôn nhu đâm vào rồi lại rút ra, động tác không phải nhanh tựa như cảm nhận tư vị trong đó, cũng không phải rất chậm, ít nhất không làm Hạ Nhiêu cảm thấy khó nhịn.

Nhưng mỗi lần đều đâm rất sâu, mang cho Hạ Nhiêu đau đớn đồng thời lại có vui thích khó có thể thừa nhận, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng theo mỗi lần Thẩm Phi luật động càng thêm lớn.
Hạ Nhiêu gắt gao ôm lấy Thẩm Phi, cảm nhận hắn chìm sâu trong thân thể cô.

Bất tri bất giác, nước mắt Hạ Nhiêu chảy ra, không biết là vì vui thích hay là vì đau lòng....
Đêm nay, Hạ Nhiêu không để Thẩm Phi dừng lại, mỗi khi hắn phóng thích xong, Hạ Nhiêu liền sẽ lập tức đốt lửa, giống như rắn nước quấn lấy hắn, làm hắn lại lần nữa mất khống chế hung hăng chiếm hữu cô, mãi cho đến lúc cô kiệt sức, ngất đi trong vui thích cực hạn, trận chiến tranh mĩ uế này mới hoàn toàn kết thúc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận