Không biết qua bao lâu, cảm xúc ba Hạ dần ổn định xuống, lúc này mới chú ý tới người con trai đang đứng ở một bên, chỉ liếc mắt một cái ông liền ngây ngẩn cả người.
Đó là ngũ quan hoàn mỹ, da thịt sạch sẽ trắng nõn, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài màu hổ phách khác kia, đôi mắt đó giống như cảm nhận được ông đang đánh giá, hơi hơi nâng lên nhìn qua, ý cười sáng lạn lập tức hiện lên.
Ba Hạ mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ra tiếng hỏi: " Cậu là?"
Ông thế nhưng nhìn một người con trai đến ngây người, thật là mất mặt, chẳng qua người con trai này cũng quá đẹp rồi, minh tinh trên TV cũng không thể bằng được.
Người này vừa thấy chính là nhân trung long phượng*, xa không thể với tới, sao Nhiêu nhi lại quen biết người như vậy?
(*)"Nhân trung long phượng": rồng phượng trong biển người thường (người tài trong nhân gian)
Nhìn biểu tình ba Hạ có chút hoài nghi, Thẩm Phi cười càng thêm thân thiết, vô cùng lễ phép hơi hơi khom người hành lễ với ba Hạ "Chào Bác, cháu là chồng chưa cưới của Nhiêu nhi - Thẩm Phi.
"
Mặc kệ biểu tình Thẩm Phi lễ phép cùng gần gũi, lời hắn nói giống như một tiếng sấm ầm ầm hướng về phía ba Hạ phụ, cũng nhìn về phía con gái đang còn sa vào lòng mẹ Hạ.
Mẹ Hạ buông ra Hạ Nhiêu ra, không dám tin nhìn về phía Thẩm Phi, lúc nhìn thấy hắn tươi cười như ánh mặt trời thì khi hơi kinh hãi, đáy mắt hiện lên một mạt kinh diễm, chỉ là đáy lòng chấn động vẫn là không bị hủy diệt, không xác định lại lần nữa hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
Thẩm Phi xoay người rất có lễ phép khom lưng với mẹ Hạ, tươi cười sáng lạn mà ngoan ngoãn trả lời: "Bác gái, cháu là chồng chưa cưới của Nhiêu nhi, hôm nay cố ý tới ra mắt bá phụ bá mẫu.
"
Quay đầu lại nhìn về phía con gái nhà mình trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi, biến mất mấy tháng còn chưa tính, đột nhiên trở về lại mang theo một đứa con rể cho bọn họ? Đứa nhỏ này rốt cuộc là thế nào?
Tuy rằng trước kia vẫn luôn thúc giục Nhiêu nhi tìm đối tượng, chỉ là nó nói bây giờ đang thịnh hành kết hôn muộn, lại còn nói tân hôn phải ra Pháp, nếu không thể tìm được người phù hợp còn không bằng tự ở một mình.
Không tìm liền không tìm, một khi tìm liền trực tiếp nói cho bọn họ muốn kết hôn, đây không phải dọa người thì là cái gì?!
"Đây! ! Là chuyện gì?" Mẹ Hạ hướng về phía Hạ Nhiêu vội vàng hỏi.
Chỉ thấy Hạ Nhiêu ngơ ngác nhìn Thẩm Phi, bà đẩy đẩy cô
"Đứa nhỏ này, phát ngốc cái gì, mau nói, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Bị đẩy như vậy, Hạ Nhiêu cuối cùng cũng hồi thần, âm thầm mắng: "Cái tên Thẩm Phi không biết xấu hổ này, rõ ràng là ác ma âm hiểm, thế nhưng lại ở trước mặt cha mẹ cô khoe mã!"
Nhìn dáng vẻ đơn thuần kia đi, đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạ Nhiêu !
Ai có thể nghĩ đến tên ác ma này sẽ thu hồi một thân xảo trá, lấy lòng cha mẹ cô, biểu tình kia ngoan ngoãn thậm chí còn có vài phần lấy lòng, không phải muốn bắt cóc cha mẹ cô sao? Vô sỉ!
Nhưng mà, không đợi Hạ Nhiêu mở miệng, ba Hạ liền nói: "Được rồi, có chuyện gì đi vào rồi nói, đã đứng ở cửa cả buổi rồi! "
Nói xong nhìn Thẩm Phi một cái, liền dẫn đầu đi vào phòng, mẹ Hạ cười nói với Thẩm Phi
"Vào trong ngồi đi.
" Nói xong lôi kéo Hạ Nhiêu đi vào.
Toàn bộ quá trình, ba mẹ Hạ cũng không có biểu hiện quá yêu thích hoặc thất lễ, chỉ đối đãi giống với khách tới chơi mà thôi.
Cử chỉ như vậy làm Thẩm Phi hoài nghi sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ của mình, nhướng mày thầm nghĩ: "Chẳng lẽ diện mạo hắn rất kém cỏi? Sao Nhạc phụ nhạc mẫu không có chút phản ứng nào?"
Con gái nào mà được mang theo một người tuấn mỹ như hắn, soái khí lại nhiều tiền về nhà, thì liền ngã trước ngửa sau hầu hạ lấy lòng hắn, còn nhà cô chẳng những không lấy lòng ngược lại còn đặc biệt khách sáo.
Khóe môi Thẩm Phi hơi gợi lên, thật là phản ứng thú vị, người nhà này thật sự quá thú vị! !
Lúc vào nhà hơi thở trước mặt làm Thẩm Phi hơi hơi sửng sốt, trong căn phòng này có một hơi thở lưu chuyển cư nhiên làm hắn cảm thấy rất ấm áp! !
Con ngươi màu hổ phách hơi đổi, giống như đang tra xét nơi nào có điều hòa, chỉ là nhìn một vòng, phòng khách nho nhỏ mười mấy mét vuông này, căn bản không có điều hòa.
Thẩm Phi nhíu mày, thật là kỳ quái! !
Đối với người không biết tình thân là gì như Thẩm Phi, làm sao sẽ biết, hơi thở ấm áp mà hắn cảm nhận được không phải do điều hòa gây ra, mà cái này gọi là sự ấm áp của gia đình.
"Chưa ăn cơm trưa phải không?"
Đi vào phòng nhìn sắc mặt Hạ Nhiêu có chút tái nhợt ngồi trên ghế sofa, mẹ Hạ liền trực tiếp xem nhẹ vấn đề vừa rồi, nghĩ là sắc mặt Nhiêu nhi tái nhợt hẳn là do đi máy bay không ăn cái gì.
Hạ Nhiêu hơi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu: "Con chưa có ăn, con muốn ăn cơm mẹ làm.
"
Hai tay rũ ở bên sườn tay nắm chặt lại, cố nén đau đớn rõ ràng ở hạ thể, vừa rồi còn có thể bỏ qua, bây giờ nhàn rỗi đau đớn kia ngược lại quá rõ ràng lên.
Mẹ Hạ tức giận liếc Hạ Nhiêu một cái "Biết ngay đứa nhỏ ngươi sẽ không ăn cơm.
" Đáy mắt lại có vô biên sủng nịch cùng quan tâm.
Nói xong xoay người đi phòng bếp, một lát sau, trong phòng bếp mới truyền ra một câu của mẹ Hạ hỏi chuyện: "Bằng hữu con có ăn không?"
Hạ Nhiêu không chút suy nghĩ nói thẳng ra: "Hắn ăn rồi.
"
Kỳ thật, ý Hạ Nhiêu không phải là không cho Thẩm Phi ăn cơm, mà là ở trên máy bay hắn đã ăn rồi, còn đút thức ăn cho cô.
Cô nói ăn cơm không chỉ là không muốn mẹ nhìn ra cái gì, càng chủ yếu là, cô vô cùng nhớ đồ ăn mẹ làm, mặc dù no nàng cũng muốn ăn.
Thẩm Phi nghe vậy, mày hơi nhọn, ngoan ngoãn nói lớn với mẹ Hạ đang trong phòng bếp: "Bác gái, cháu đói bụng, cháu cũng muốn ăn.
"
Hạ Nhiêu có chút hoài nghi nhìn thoáng qua Thẩm Phi, đại thiếu gia nhà giàu có thể ăn được cơm canh đạm bạc nhà nàng?
Lại cũng không dám nói cái gì, cô không quên thân phận cô còn chưa phải tự do, nếu là lộng không hảo đắc tội cái này không tiết tháo hóa, trực tiếp đem sự tình thọc ra tới, hoặc là đem cô mạnh mẽ mang đi, kia đã có thể xong rồi.
Ba Hạ nhìn thoáng qua Thẩm Phi, rồi hỏi Hạ Nhiêu : "Mấy tháng này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, Hạ Nhiêu ngây ra một chút, ngoan ngoãn cười nói: "Không xảy ra chuyện gì ạ, chỉ là lúc đi Thượng Kinh di động bị mất, sau lại nhìn thấy ở công ty kia có tuyển người vẽ tranh minh hoạ, liền đi ứng tuyển, ai ngờ người nhiều quá, công ty yêu cầu thi theo hình thức phong bế thức, chỉ chọn người thắng cuối cùng, lúc ấy trong điện thoại chưa kịp nói rõ ràng, thoáng cái liền đã hơn ba tháng, thực xin lỗi, làm ba cùng mẹ lo lắng rồi.
"
Hạ Nhiêu nói xong lời cuối cùng hốc mắt có chút hồng nhuận, đáy mắt phức tạp xin lỗi làm ba Hạ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa lời đứa nhỏ này nói có trăm ngàn chỗ hở.
Chỉ là nhìn thoáng qua Thẩm Phi vẫn đang luôn nhìn Hạ Nhiêu, cuối cùng vẫn là không hỏi thêm, chờ người con trai này về rồi hỏi sau vậy.
Lúc này ba Hạ nào biết, người con trai này vừa đi, cũng là lúc con gái bảo bối cũng rời khỏi! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...