Ngược Đãi Thành Yêu


Tính cách Thẩm Phi chính là như vậy, vừa xảo trá lại tàn nhẫn thiếu ổn định, hoàn toàn đi theo hứng thú cá nhân.

Chỉ cần Thẩm Phi hắn nguyện ý, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản hắn, mà nếu hắn không muốn, ai cũng đừng nghĩ ràng buộc, gì mà luân lý, đạo đức đối với hắn đều như không tồn tại.
Nếu hắn muốn Hạ Nhiêu, ai cũng đừng hòng ngăn cản được, nếu hắn có hứng để Hạ Nhiêu làm phu nhân Thẩm gia có cái gì mà không được.
Thẩm Ngoạt cũng biết nhiều lời vô ích, hắn chỉ có thể nói nếu Hạ Nhiêu mạng lớn, thật sự là ứng với câu nói " Đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời ".
Nói không chừng, Nhị phu nhân Thẩm gia cũng có khả năng ở trên người cô.

Nghĩ đến hai người trong nhà kia, ánh mắt Thẩm Ngoạt lạnh vài phần, bọn họ hiện tại đã không có năng lực can thiệp chuyện của hắn cùng Thẩm Phi.
Mắt thấy đồng hồ chỉ 3 giờ rưỡi, Thẩm Ngoạt đứng dậy sửa soạn quần áo, hai người cùng nhau xuất phát đi sơn trang " Phỉ Đồ Y Tát".Thẩm Ngoạt cùng hai anh em Thụy Phỉ hẹn ăn cơm chiều, bây giờ đi tới đó vừa lúc 5 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới 6 giờ, cũng phù hợp với thói quen Thẩm Ngoạt.

Phàm là người trên thương trường, đối với thời gian đặc biệt coi trọng, huống chi đối phương là thân phận quý tộc, ít nhất cũng nên tôn trọng.
~~~
Trang viên Phỉ Đồ Y Tát.
Thụy Phỉ Hi tà tứ nỉ non nói: "Thẩm Ngoạt hẳn là đang trên đường tới, thật không muốn đem thân ái trả hắn, làm sao đây?"
Lời nói lầu bầu làm đôi mắt Hạ Nhiêu hiện lên một tia gợn sóng, phần lưng đau đớn nóng rực, đó là Thụy Phỉ Hi đâm từng châm một suốt cả một đêm.
Thụy Phỉ Hi dùng gương phản xạ phần lưng cho cô xem.
Đó là một con sói khí phách ngạo nghễ, sinh động mà rất hình thái rất chân thật, lông tuyết trắng sáng lộ ra một cỗ khí thế vương giả.

Cặp mắt tràn ngập cao ngạo cùng tàn ác, nhìn cặp mắt kia lâu sẽ làm nàng cảm nhận được một cỗ tịch liêu.
Đó là một loại tịch liêu khó tìm tri kỷ.
Hạ Nhiêu không biết Thụy Phỉ Hi dùng thuốc nước gì, mà có thể làm con sói tuyết trắng thần thánh như thế.

Không nghĩ tới, tên biếи ŧɦái yêu nghiệt này có khả năng thiên phú hội họa, hoạ sĩ thế giới cũng chưa chắc bằng được.
Cốc cốc ......
Một tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của hai người, Thụy Phỉ Hi lười nhác lên tiếng: "Đi vào."
Người đến là quản gia, hắn đi tới cửa phòng ngủ rồi dừng lại, cung kính hành lễ với Thụy Phỉ Hi: "Điện hạ, Đại điện hạ sai ta thông báo Thẩm tổng đã tới rồi, bọn họ hiện đang ở nhà ăn."
Thụy Phỉ Hi nhạy bén cảm giác được trong lời nói quản gia không thích hợp, nhướng mày nói: "Ngoại trừ Thẩm Ngoạt còn có ai?"
Quản gia hơi sửng sốt, ngay sau đó rất mau phản ứng lại, trả lời: "Là em trai Thẩm tổng tên là Thẩm Phi."

Đối với việc Thụy Phỉ Hi điện hạ nhạy bén, quản gia lúc ban đầu cũng khϊếp sợ nhưng bây giờ tập mãi cũng thành thói quen, tuy rằng có đôi khi vẫn sẽ không tự giác mà sửng sốt, nhưng so với lúc ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.
"Thẩm Phi? Là Vua đua xe thế giới?" Thụy Phỉ Hi rất có hứng thú cong khóe miệng.
"Đúng vậy."
Nhìn ý cười Thụy Phỉ Hi có chút đen tối, Hạ Nhiêu lại lần nữa bất đắc dĩ, vì sao lúc trước cô không học tiếng Anh tốt hơn một chút, bây giờ cái gì cũng nghe không hiểu, mới biết hối hận......
Thụy Phỉ Hi tựa như cảm nhận được cảm xúc của Hạ Nhiêu , quyến rũ cười nói: "Nếu thân ái thích, về sau có cơ hội ta dạy cho em."
Có cơ hội? Nhớ tới đêm qua Thụy Phỉ Hi vẽ hình xăm cho cô, Hạ Nhiêu đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Đối với sự hoang đường biếи ŧɦái của Thụy Phỉ Hi, Hạ Nhiêu thật không biết mình có phải may mắn hay không, hình như cô đã hiểu hắn.
Lúc cô thấy được trên lưng mình là một con sói, cô mới bừng tỉnh, cô suy đoán tính cách của Thụy Phỉ Hi vẫn luôn thiếu một loại hơi thở, đó là một loại hơi thở thuộc về sói.
Cô biết, sói cả đời chỉ có một bạn lữ, hơn nữa vô cùng trung thành.

Thụy Phỉ Hi lộ ra tư tưởng này, làm Hạ Nhiêu rất chấn động, hắn là tên biếи ŧɦái thị huyết, nhưng trong xương cốt lại có sự kiên định không tồi.

Mãi đến nhiều năm sau, cô từ trong miệng Thụy Phỉ Hi biết được quá khứ của hắn, tâm cô liền chua xót đau đớn......
Đang lúc Hạ Nhiêu thất thần, Thụy Phỉ Hi bế cô lên, ý cười quyến rũ lại có một tia mềm nhẹ không dễ phát hiện: "Ta mang em đi nhà ăn ăn cơm."
Lúc Thụy Phỉ Hi ôm Hạ Nhiêu đi vào nhà ăn, Thụy Phỉ Á, Thẩm Ngoạt cùng Thẩm Phi đã ở trong, bọn hắn nhìn thấy Thụy Phỉ Hi ôm Hạ Nhiêu xuất hiện, biểu tình trên mặt mỗi người đều không giống nhau...
Thuỵ Phỉ Á ưu nhã nhưng lại có một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện, Thẩm Ngoạt có chút ngoài ý muốn đánh giá Hạ Nhiêu một lần.
Sắc mặt cô ta chỉ là tái nhợt một chút, cũng không có thiếu cánh tay chân nào, thậm chí còn được Thụy Phỉ Hi ma quỷ ở Tây Âu ôm vào trong ngực, trong đầu lại đang tính toán giá trị của cô.
Mà Thẩm Phi có thêm một tia vui sướиɠ, nhưng mà nhìn cử chỉ thân mật của hai người, đôi mắt hồ ly hiện lên một mạt lạnh băng.
Xem ra người phụ nữ Hạ Nhiêu này sinh ra là kỳ tích, Thụy Phỉ Hi nổi danh ma quỷ nhưng đối với cô ấy lại khác, ở trên người cô ấy còn có cái gì là không có khả năng sao?
Vốn dĩ có chút không vui, nhưng dù sao cũng là nữ nhân mà bảo bối hắn lựa chọn, Thụy Phỉ Hi đối xử với cô rất đặc biệt, hắn cũng tìm không ra lý do không thích.
Lúc này Thẩm Phi có một loại dự cảm mãnh liệt, Hạ Nhiêu sẽ là nữ nhân ràng buộc kiếp này của hắn, sự tồn tại của cô sẽ làm cuộc sống hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận