Đặt chân về lại đất nước sau 6 năm, Moon hít một hơi dài,...
Thứ mùi em cảm nhận được là máu, của mẹ,...
Đặt một vòng hoa trước cánh đồng bạt ngàn, thời gian làm phai nhạt đi
con đường mòn hồi nào, mà có phải là trên mảnh đất này không, em không
thể hình dung được, lúc ấy mới chỉ là một bé con, ...quá lâu rồi, nhưng
chưa khi nào con tim không rỉ máu,...
Moon không thay đổi là mấy, vẫn là mái tóc đen cắt ngang lưng buộc gọn
gàng, đôi mắt màu nâu ẩn dưới hàng lông mi dài, à, đôi mắt không tròn
xoe như hồi bé nữa, đuôi mắt dài và sâu hơn, mang một nỗi buồn man
mác,...
Qua một bài kiểm tra trình độ kĩ thuật lập trình, Moon được xếp vào
Devils.4. Thật bất ngờ, vì tư cách của em đâu có thể tiến xa như thế, mẹ em là gián điệp cho tổ chức chống lại Devils, nhưng có lẽ một tháng học với bậc thầy của máy tính ngày trước đã giúp em có một chỗ đứng trong
Devils. Giờ thì những đứa trẻ ở cùng hồi bé trong cô nhi viện sẽ không
thể khinh miệt em như trước nữa, vì tiêu chuẩn để vào được Devils.4 là
rất cao.
Moon xếp hạng thứ 300/300 tổng số nhân viên đợt này của Devils, giống
như đỗ vớt vậy, thà rằng không được còn hơn. Tại sao ư? Moon sợ làm việc cho con người đó.
Hôm nay là ngày ra mắt “Sếp”. Em không thích nhìn thấy cái khuôn mặt đó chút nào.
Moon xếp hàng theo thứ tự, em xếp trong dãy gồm 10 người, còn lại những dãy kia dài hơn.
Họ phát cho mỗi người một tấm thẻ thông hành, của em là cái màu đỏ.
Thật choáng váng! Chuyện gì đang xảy ra với em thế này! Em sẽ đảm nhiệm vai trò của một gián điệp cho Devils!
Mẹ em vì làm gián điệp mà phải chết dưới phát súng theo lệnh của hắn,
việc chọn người làm ở vị trí nào cũng phải dưới sự phê chuẩn của hắn,
thế mà hắn lại “bắt” em phải làm theo cái điều không thể ngờ tới. Hắn
muốn gì chứ? Một đứa con phải trả thù mẹ nó, đi ngược hoàn toàn lại
những gì mẹ nó đã làm. Còn gì đau đớn hơn! Moon càng hận hắn.
- Sếp!- người quản lý hô lớn. Tất cả nhân viên mới của Devils.4 đều cúi
mặt, riêng hàng cuối cùng gồm 10 người không cần phải làm điều đó.
Moon đứng thẳng người.
“Sếp” đi vòng quanh kiểm tra.
Có những người, họ biết nhau ở đó, nhưng không muốn nhìn!
--
Arrow rất đẹp. Trông hắn chững chạc so với độ tuổi 24, phom người chuẩn
cộng với chiều cao ngất ngưởng, 1m87, khiến hắn chẳng bao giờ không phải là tâm điểm của sự chú ý. Arrow sải bước tiến tới chỗ của những gián
điệp tương lai, từng bước chân toát lên một phong thái đĩnh đạc, con mắt chẳng chủ định nhìn vào cái gì.
Lúc này đồng loạt cả 10 con người cúi đầu kính chào hắn. Moon đứng ở vị trí số 7.
- Tốt lắm- Arrow lên tiếng bằng chất giọng trầm ấm, nhưng không biểu
cảm- Từ giờ các ngươi không hề quen biết nhau, không hề biết Devils, và
ta- chủ nhân của cá ngươi, chừng nào mà hoàn thành nhiệm vụ.
- Rõ!- Tất cả đồng loạt lên tiếng.
Giây phút này đối với Moon là giây phút hạnh phúc nhất từ trước tới giờ. Không còn phải cúi chào con người đó, không phải lo sợ con người đó sẽ
hành hạ mình, cũng chẳng phải sống trong không gian ngột ngạt của
Devils.
Nếu như không được huấn luyện từ nhỏ phải trung thành với những vị thủ
lĩnh của Devils, chắc chắn Moon sẽ cầm súng bắn lén từ phía sau hắn rồi. Ngay cả người có vị trí cao hơn hắn một bậc, em cũng đã từng dám...
...
Trường THPT Hermann Gmeiner
- Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới- Cô Hana chủ nhiệm lớp 12A2 thông báo- vào đi em!- cô chỉ tay vào bạn học sinh nữ đứng ở
ngoài cửa lớp.
Moon bước vào, em cố tỏ ra thân thiện.
- Bạn ấy sẽ giới thiệu đôi nét về bản thân mình cho cả lớp!- Cô Hana tạo không khí sôi nổi cho lớp.
- Xin chào! Mình là Moon, các bạn giúp đỡ mình nhiều nhé!- Giọng của
Moon rất truyền cảm, nhưng có vẻ như, ấn tượng đầu tiên của Moon trong
các bạn là không tốt!?! Vậy nên Moon cũng thôi, người của Devils không
thích nhiều lời.
- Chà, phía góc lớp còn 2 cái bàn trống, chúng ta không thể để bạn mới
ngồi trong đó được. Yun à, em chuyển vào trong để bạn ngồi chỗ em nhé! – cô giáo sẽ để Moon ngồi ở dãy giữa, nhưng là bàn cuối, vì Moon khá cao- Thị lực của em tốt chứ, Moon?
- Dạ vâng- Moon lễ phép, rồi em đi xuống cuối lớp. Xét về vấn đề thể lực thì nhân viên của Devils không có ai không đạt chuẩn.
Cậu học sinh đó, với cái tên Yun, cậu không thích nhường chỗ cho em.
Nhưng vì là lệnh của giáo viên, cậu đành chấp hành vô điều kiện. Moon
đặt ba lô lên bàn, kèm theo một nụ cười:
- Xin lỗi vì đã ngồi chỗ của cậu nhé!
Cậu ta không biểu cảm, đặt phịch chồng sách xuống một cách rất thái độ.
Cô Hana cũng quen với hành động đó. Những người đẹp, họ có quyền đó mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...