Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Ngày hôm sau, hai người dậy rất sớm,
ra sau chùa xem tăng nhân hái trà, đang độ mùa mưa, sương mù giăng đầy
làm vườn trà nhìn xanh ngắt một màu, mỗi tăng nhân hái trà đều đeo một
chiếc giỏ trúc, nhanh tay nhanh mắt hái lá trà non mới nhú trên cây.

Tiểu sa di đó cũng đeo giỏ trúc đi theo sau các sư huynh hái trà, Nhậm
Thiên Chân thấy có vẻ thú vị, cũng đi tìm một chiếc giỏ trúc học theo
dáng vẻ của họ, chỉ có điều là người mới, khó tránh vụng về, cả nửa ngày cũng không hái được bao nhiêu, ngược lại lại lãng phí không ít lá nhọn.

”Em đừng gấp, hái trà là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.” Phó Đông Bình
đứng bên cạnh gọi cô. Nhậm Thiên Chân không để ý, đi theo sau tiểu sa di càng hái càng hăng, chỉ một lát sau, bận rộn đến mức vã cả mồ hôi.

Đưa thành quả lao động của mình cho Phó Đông Bình xem, Nhậm Thiên Chân
đắc ý nói: “Em phải mang những thứ này xuống núi pha trà uống mới được.” Phó Đông Bình cười nói: “Trà phải qua sao mới dùng được, đâu thể hái
xuống là uống ngay chứ.”

”Em mặc kệ, em thích thì em uống thôi.” Nhậm Thiên Chân vốc một nắm lá trà đưa lên ngửi, sảng khoái quá.

Vườn trà nằm giữa mây mù lượn quanh, giữa biển trà xanh ngát ấy, Nhậm
Thiên Chân mặc váy lam nhạt nổi bật vô cùng, dưới làn tóc đen là màu da
trắng nõn tựa trân châu làm người khác rung độn, cô như tinh linh lạc
giữa trần thế.

Phó Đông Bình cười cười, đi lên lôi khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô, dịu
dàng nhìn cô vì bận bịu mà càng xinh đẹp hơn, “Lại nghỉ chút đã, xem em
đổ cả mồ hôi ra rồi này.”

Nhậm Thiên Chân chú ý đến ánh mắt anh, ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác,
trong nháy mắt ấy, bao nhiêu mật ngọt trào dâng trong lòng, nhưng ngay
sau đó, nỗi niềm đắng chát lại xông thẳng đầu, cô không ngờ rằng, từ
trên người một người khác, cô lại có thể nếm trải cảm giác vừa đắng vừa
ngọt như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc một mình tự lập, lạnh nhạt với bố
mẹ, gần như không có bạn thân, vậy nên rất ít có cơ hội đón nhận cảm
giác được người ta quan tâm che chở.

Dù Ôn Gia Minh không phải là người khác phái đầu tiên tỏ ra săn sóc cô,
nhưng so với đồng bạn lứa đôi của cô, anh ta không chỉ chín chắn nhìn xa trông rộng, mà lại còn vô cùng khéo léo, vậy là lập tức mọc rễ ngay
trong lòng cô.

Đối với Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân cũng không nói được cảm giác của
mình về anh là gì, chỉ biết rằng, mỗi lần trông thấy anh là rất vui vẻ,
có thể quên hết đi bao sầu lo, anh là liều thuốc có thể chữa trị vết
thương lòng của cô, bao gồm cả thất tình, anh vẫn có thể giảm đau hiệu
quả.

Trời lại mưa, đường núi vừa trơn vừa ướt, Nhậm Thiên Chân không thể
không cẩn thận, đề phòng té ngã. Phó Đông Bình ôm lấy vai cô, che dù
giúp cô.

”Nhìn anh xem, che dù gì mà chỉ toàn nghiêng cho em, áo anh ướt cả rồi
kìa.” Nhậm Thiên Chân thấy nửa người Phó Đông Bình hở ra ngoài dù, ống
tay áo bị mưa rơi ướt đẫm, bèn đẩy dù về phía anh.

Phó Đông Bình cúi đầu nhìn cô, lại không có phong cảnh nào đẹp hơn nụ
cười thông minh đáng yêu này, anh cười nhạt, ôm cô càng chặt hơn, như
vậy thì cả hai không còn mắc mưa nữa.

Ngửi được mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, trong lòng Phó Đông Bình
xao xuyến, dựa mặt vào gần tóc cô. Nhậm Thiên Chân như sực nhớ ra điều
gì đó, rút điện thoại từ trong túi ra lên mạng tìm kiếm.


”Em quên tìm ý nghĩa của A Áng A Cát rồi.” Cô vừa nói vừa nhập chữ vào
thanh tìm kiếm, kết quả tìm kiếm đầu tiên khiến cô đỏ cả mặt.

”Anh đúng là đồ xảo quyệt.”

”Ai bảo em tin chứ?”

Nhậm Thiên Chân khẽ ngước mặt nhìn anh, hồi hộp cất giấu nơi đáy lòng
như bị gió xuân lay tỉnh, không biết phải đối mặt với thế giới mới vừa
xa lạ vừa nguy hiểm như thế nào, nhưng dòng tâm tư ấm áp không ngừng
sóng sánh kia, đã khiến chỗ sâu nhất trong tâm hồn cô dấy lên rung động.

Ở trên núi với cô hai ngày, lúc Phó Đông Bình xuống núi, Nhậm Thiên Chân tiễn anh đến trạm xe.

Trước khi lên xe, Phó Đông Bình nắm tay cô dặn, “Xuống núi thì nhớ tìm
anh.” Nhậm Thiên Chân ừ một tiếng, ở sâu trong mắt lóe lên tia sáng. Hai ngày sớm chiều bên nhau, cô đã thân thiết với anh hơn nhiều.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu hồng hào của cô, Phó Đông Bình cúi đầu kề lên
vầng trán sáng bóng ấy, để ánh mắt gần nhau đến mức không cách nào đối
mặt được, vô cùng không muốn rời đi vào lúc này, nhưng nghĩ đến ở đảo Cò còn cả một đống chuyện lớn nhỏ đang chờ xử lý, anh không thể không lên
xe.

Nhậm Thiên Chân nhìn anh lên xe ngồi xuống ghế, nhìn tài xế lái xe đi,
mới xoay người cất bước. Phó Đông Bình quay đầu nhìn lại, cô đứng dưới
bảng tên đường xa xa, bóng dáng nho nhỏ ấy vẫn chưa rời đi, cho đến lúc
mất hút không thấy đâu.

Chỉ là lần gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ, chẳng ai ngờ sẽ tiến triển đến như
ngày hôm nay. Phó Đông Bình dựa vào cửa sổ chống trán, rơi vào suy nghĩ
triền miên.

Sau khi lão Triệu đến đảo Cò thì nhanh chóng liên lạc với Phó Đông Bình, hai người hẹn gặp nhau ở một quán ăn nhỏ.

Lão Triệu khôn khéo lão luyện, tính tình hiền hòa vừa phải, Phó Đông
Bình có ấn tượng không tệ về ông ta, khách khí nói: “Chú đến đảo Cò công tác, vốn tôi phải tiếp đón đàng hoàng, vậy mà giờ lại hẹn gặp ở đây,
quả thật có chút áy náy.”

”Ở đây thích hợp rồi, tiện nói chuyện mà cũng không gò bó, ăn xong bữa
cơm này tôi còn phải đến đồn cảnh sát thành phố đảo Cò một chuyến, vụ án lần này là đại án quan trọng của tỉnh, lãnh đạo rất coi trọng.”

Lão Triệu bận nhiều việc, vất vả lắm mới có giờ trưa rảnh mà gặp anh.

Vì là buổi trưa nên cả hai không uống rượu, vừa ăn vừa trò chuyện. Quán
ăn yên tĩnh, lại không phải giờ làm việc, nên lúc trao đổi cũng thoải
mái hơn.

Trong lúc nói, Phó Đông Bình biết được, lão Triệu là cảnh sát có thâm
niên hơn hai mươi năm, vì một lần truy đuổi để cứu người mà giết nhầm
nghi phạm, bị “đày đến” đồn cảnh sát núi Vân Mộng làm đồn trưởng, làm
một mạch hơn mười năm.

Thức ăn đã đủ năm vị, lão Triệu hỏi: “Gần đây Nhậm Thiên Chân thế nào rồi?”

”Đang thực tập ở trạm quan trắc khí tượng trên núi Phượng Hoàng, cô ấy
cũng sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong là có thể lấy được bằng thạc
sĩ.” Phó Đông Bình không phủ nhận thân mật giữa mình và Nhậm Thiên Chân.

”Một cô gái tốt...” Lão Triệu thở dài tiếc nuối, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, ngược lại nói sang chuyện khác, “Chúng tôi đã tìm được chiếc xe
kia rồi, tội phạm là Tào Đông Hải trưởng thôn thôn Song Dong, kẻ kia rất xảo quyệt, bỏ xe trốn rồi, trước mắt vẫn còn đang đuổi bắt, nghe thôn
dân thôn Song Dong kể lại, khi còn sống Phong Tam rất nghe lời gã.”

Mối quan hệ nhân vật đã được nối lại, câu đó trong lòng Phó Đông Bình

cũng được giải đáp, “Đừng nói gã là trưởng thôn, chỉ cần có lợi ích thì
đổi thành người khác, cái loại hám tiền như Phong Tam vẫn cúi đầu nghe
lệnh thôi.”

Lão Triệu còn nói cho Phó Đông Bình biết, dựa vào tài liệu cảnh sát đảo
Cò cung cấp, mấy năm qua, trưởng thôn Tào Đông Hải bí mật bày mưu tính
kế, Phong Tam lần lượt vận chuyển ra ngoài hơn năm trăm di vật văn hóa
to có nhỏ có, giá trị lên đến hơn ba mươi triệu, khách hàng đa số ở khu
vực Hồng Kông Ma Cao và Đông Nam Á, ngoài ra còn có một ít bán cho tay
buôn đồ cổ bên châu Âu, số lượng tổn thất tạm thời chưa thống kê được.

Mà đảo Cò chính là cứ điểm quan trọng để chúng buôn lậu đổi chác di vật
phi pháp, vì theo vụ án này mà cảnh sát đảo Cò đã theo dõi giám sát hơn
một năm, nhưng đám người này rất tinh ranh quỷ quyệt, lần nào trao đổi
cũng ở một nơi khác nhau, vì để không làm lộ thân phận nên chỉ liên hệ
duy nhất* giữa bên trên và bên dưới, cho nên cuộc điều tra của cảnh sát
vẫn chưa có tiến triển gì.

(*Từ gốc là 单线联系, là chỉ khi làm việc ngầm, đề phòng người bị bắt
phản bội khai ra mọi người mà áp dụng cách thức liên lạc đơn tuyến, chỉ
có cấp trên và cấp dưới, ngoài ra không hề liên lạc công việc với những
người khác. Như vậy, dù cho hắn ta bị bắt thì cũng chỉ có hai người đó
cần thay đổi mà thôi.)

Lão Triệu nói: “Lần này vì một tay buôn đồ cổ ngoài biên giới sa lưới,
nên chúng tôi mới bắt giữ được một vài chứng cứ, Tào Đông Hải chủ yếu
chịu trách nhiệm liên lạc khách hàng và lái buôn, còn Phong Tam được gã
bày mưu tính kế, trá hình vận chuyển hàng hóa mà đi qua đảo Cò đến biên
giới quốc gia giao hàng cho đối phương.”

”Đặc điểm vóc dáng của Tào Đông Hải có giống như miêu tả của Nhậm Thiên Chân không?” Trong lòng Phó Đông Bình có chút hồi hộp.

Lão Triêu gật đầu, “Cơ thể to cao tương tự, theo như thôn dân miêu tả,
Tào Đông Hải đã hơn năm mươi tuổi, dáng người khá cao, nhưng hơi bị gù.
Phong Tam chết rồi, chúng ta chỉ có thể bắt Tào Đông Hải mới có thể biết được vị trí cụ thể của mộ Vĩnh Lịch hoàng đế, đến lúc đó còn phải nhờ
chuyên gia kiến trúc là cậu đây giúp đỡ.”

Phó Đông Bình khách khí vài câu, rồi lập tức hỏi: “Lần trước có nhờ chú
tìm giúp án mạng của mười lăm năm trước, có kết quả không?”

Nhắc đến đây, lão Triệu bỗng tỉnh táo hơn hẳn, “Tôi đang định nói với
cậu đây, sau khi kiểm tra tư liệu mới phát hiện ra, ở thôn Song Dong có
một hộ họ Nhậm, chắc là bà con xa của Nhậm Cầu Thực mà cậu nói, chúng
tôi đã đến thôn Song Dong điều tra, ông cụ họ Nhậm đó nói cho chúng tôi
biết, Nhậm Cầu Thực đúng là cháu họ của ông ta.”

”Ý nói là, trước đây có thể Nhậm Cầu Thực đã từng đến thôn, càng biết
được dốc Đoạn Trường hiểm trở thế nào.” Phó Đông Bình suy nghĩ, đôi mắt
anh tuấn dần trở nên nhỏ lại, ánh mắt sâu xa.

Lão Triệu vốn cẩn thận, xưa nay không dễ dàng kết luận thứ gì, đối mặt
với suy đoán của Phó Đông Bình, ông ta cũng không mù quáng mà phụ họa,
chỉ nói: “Cái này thì không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định, thi thể của hai người leo núi gặp nạn năm đó phải mười mấy ngày sau mới tìm
được, hơn nữa khi thông báo người thân nhận xác, vì thi thể đã bị chia
năm ẻ bảy, nên cảnh sát chỉ để cô ấy xác nhận quần áo người chết, sau
khi vợ Nhậm Cầu Thực ký tên xác nhận lên sổ, cảnh sát đồng ý cho cô ấy
đưa tro cốt của thi thể đã được hỏa táng mang về.”

”Nhậm Cầu Thực đã chết, tôi cũng không nghi ngờ gì điểm này, tôi chỉ tò

mò về nguyên nhân cái chết của ông ta, là ngoài ý muốn hay là... bị
người khác đẩy xuống?” Phó Đông Bình biết, đây mới là nỗi đau thật sự
trong lòng Nhậm Thiên Chân, là bức vách ngăn lớn nhất giữa cô với mẹ và
bố dượng.

Lão Triệu lắc đầu, cười vẻ kỳ lạ, “Cái này e là do cô nàng Thiên Chân
của cậu đó đoán nhỉ, nên mới luôn nghi ngờ trong nhiều năm như thế. Nói
thật, cô ấy có suy nghĩ này cũng không lạ, nhưng tôi cảm thấy, nếu có
sức đặt vào mấy chuyện diều tra không có bằng chứng này, thì thà các cậu quan tâm đến trạng thái tinh thần cô ấy nhiều hơn đi.”

”Không lẽ thật sự là cô ấy?” Phó Đông Bình sợ hãi thốt lên.

Nét mặt thất thố trong nháy mắt đó của anh rơi vào mắt lão Triệu, là
người từng trải, lão Triệu hiểu rõ, anh khó mà tiếp nhận nổi chuyện này, bèn nói sự thật ra, “Lúc chúng tôi đến thôn Song Dong, vào ngày cậu bị
tấn công, đúng lúc Tào Đông Hải bị trong thôn gọi đi họp, gã ta có bằng
chứng không có mặt vô cùng thỏa đáng.”

”Sao cô ấy lạnh đánh tôi...” Phó Đông Bình thất thần tự lẩm bẩm.

”Cái này cũng chỉ có cô ấy mới biết, lòng dạ cô gái kia sâu lắm, không đơn giản đâu.” Lão Triệu nói vẻ sâu xa.

Kết thúc buổi trò cuyện với lão Triệu, một mình Phó Đông Bình lái xe lên đường, vốn định đến núi Phượng Hoàng ba mặt một lời hỏi Nhậm Thiên
Chân, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại nhịn đi, nếu quả thật Nhậm Thiên
Chân có ý muốn hại anh thì đã sớm ra tay rồi, chứ không chờ đến bây giờ.

Nghĩ như thế, câu trả lời chỉ có một, căn bản là cô không hề hay biết
mình đã làm gì, hoặc là nói, trong nháy mắt đó, chủ thể của cô bị mất ý
thức. Câu trả lời đáng sợ khiến Phó Đông Bình lạnh buốt cả người.

Xe kẹt giữa biển xe khó đi, Phó Đông Bình mất bình tĩnh, mấy lần cầm
điện thoại lên toan gọi cho Nhậm Thiên Chân, nhưng cuối cùng vẫn buông
xuống, đây không phải là chuyện nói một hai câu trong điện thoại là có
thể làm rõ được, vẫn nên tìm cơ hội giáp mặt nói chuyện với cô ấy thì
thích hợp hơn.

Đội quân kẹt xe mênh mông đã gần một giờ rồi nhưng vẫn không nhúc nhích
tí nào, thấy xe trước di chuyển, Phó Đông Bình đang định nổ máy đi theo, nhưng hết lần này đến lần khác cứ vào lúc đó, lại có một người phát tờ
rơi đập một tờ quảng cáo màu xanh da trời lên cửa xe, chặn tầm mắt của
anh lại.

Phó Đông Bình tức điên lên, hạ cửa kính xe xuống mắng: “Mẹ mày, đéo muốn sống nữa rồi phải không? “

Chàng trai thấy thái độ tệ hại của anh thì nổi giận: “Anh trai này nói
gì thế, anh em với nhau cũng lăn lộn vì miếng cơm, bây giờ bị kẹt xe thế này, anh có chạy đi đầu thai cũng phải xếp hàng, có bản lĩnh thì anh
bay qua đi.”

Phó Đông Bình đang tức một bụng không có chỗ trút, giờ bị lời của cậu ta khơi ra, lập tức nổi đóa, xuống xe xốc cổ áo chàng trai lên, “Mày lặp
lại lần nữa xem.”

Chàng trai kia không ngờ người này lại xuống xe gây chuyện với mình,
cũng không cam lòng yếu thế, “Người như anh tôi gặp nhiều rồi, đừng
tưởng lái xe thì ngon ăn lắm.”

Phó Đông Bình lập tức đấm chàng trai một phát, cậu ta bị đánh chảy máu
mũi, vậy là cũng nhào về phía Phó Đông Bình, hai người đánh qua đánh
lại. Những tài xế khác thấy chuyện như thế thì cũng rối rít kéo xuống
xe, kẻ khuyên người báo cảnh sát.

”Mấy đứa phát tờ rơi này cũng quá hung hăng ngang ngược rồi, cứ vọt tới vọt lui trên đường xe chạy, chẳng ai sợ chết cả.”

”Đúng thế, nhìn thấy bọn chúng là lại đau đầu, đã muốn đánh chúng lâu rồi.”

”Đừng kích động đừng kích động, kích động là ma quỷ.”

Một người đàn ông lịch sự hơn bốn mươi tuổi đi lên tách Phó Đông Bình và chàng trai dán quảng cáo ra, lúc này Phó Đông Bình mới tức giận chỉ
thẳng mặt chàng trai mà mắng: “Hôm nay tha cho mày đấy, lần tới đừng để
tao bắt gặp.”

Ngay khi Phó Đông Bình định rời đi, đồng bọn của chàng trai kia chặn xe
anh lại, hai phút sau, cảnh sát giao thông cưỡi xe máy đến, gọi Phó Đông Bình và chàng trai kia, “Mấy người các cậu, đi đến đồn cảnh sát với tôi một chuyện.”

Trong đồn cảnh sát, Phó Đông Bình bị buộc phải giáo dục an toàn giao

thông, bèn hỏi cảnh sát: “Tôi còn có việc, nếu không được thì các anh cứ giữ xe tôi lại, bao giờ có thông báo phạt thì tôi lại đến nhận.”

Cảnh sát lạnh lùng nhìn anh một cái, “Bây giờ mới hối hận à? Muốn đi
cũng không dễ đâu, chàng trai bị anh đánh đã được đưa vào viện điều trị
rồi, sau khi kiểm tra xác nhận không sao, anh mới có thể đi.”

Phó Đông Bình vừa nghe câu này, không nhịn được làm ầm lên: “Là do hắn
cứ chạy vào đường xe đi mà dán quảng cáo quảng cáo, xe trước đã chạy rồi mà hắn còn nằm bò lên cửa xe tôi không chịu đi, không phải là để tôi
đọc quảng cáo của hắn à.”

”Chúng tôi đã biết chuyện rồi, không cần anh nhấn mạnh nữa, bây giờ anh
kiểm điểm cho tốt đi, là một người điều khiển xe ô tô gắn máy, chỉ cần
có người qua đường thì anh phải tránh, chứ không phải là nổi giận trên
đường, điều này không có lợi cho anh.” Cảnh sát phê bình giáo dục Phó
Đông Bình một hồi.

Phó Đông Bình đành chịu, “Vậy tôi có thể gọi điện cho luật sư của mình không?”

”Được, cứ gọi thoải mái, nhưng anh không thể đi được.” Cảnh sát thường
gặp mấy lười lái xe hạng sang như này rồi, chiếc Hummer của Phó Đông
Bình nói đắt cũng không đắt lắm, nhưng biển số xe lại đủ kiêu ngạo, cảnh sát nhìn một cái là biết, còn trẻ thế mà dùng biển số xe như vậy, chỉ
có thể là nhị thế tổ*.

(*Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi
phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị
Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)

”Tôi thật sự có chuyện đấy.”

”Có chuyện mà anh còn xuống phố đánh người à? Sao khi đánh người anh không nghĩ mình còn có việc gấp chứ.”

”Được rồi.”

Phó Đông Bình biết, mình nói gì với cảnh sát cũng không có tác dụng, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Cố Ức Mi em họ anh. Bạn trai của Cố Ức Mi là luật sư nổi tiếng ở đảo Cò, nhất định biết nên làm gì với chuyện của mình.

Cố Ức Mi vừa nghe nói anh cô đánh người giờ đang bị nhốt ở đồng công an
thì lập tức cuống lên, nhanh chóng gọi bạn trai luật sư Hình Lịch Dương
của cô đến, vừa vặn lúc này phía bệnh viện cũng báo lại tình hình bị
thương của chàng trai kia với đồn cảnh sát, Hình Lịch Dương liền làm thủ tục liên quan thay Phó Đông Bình.

”Gây rối an ninh trật tự phạt năm nghìn.” Cảnh sát viết biên lai rồi để
Hình Lịch Dương đi đóng tiền, lại dặn dò Phó Đông Bình, ba ngày sau đến
nhận hòa giải, dù đối phương không định truy tố anh cố ý gây thương
tích, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm tiền thuốc thang và tai nạn
lao động cho đối phương.

Lúc rời đi, Phó Đông Bình ngồi sau xe Hình Lịch Dương, im lặng không lên tiếng.

Cố Ức Mi ngồi ở ghế phụ, hỏi bạn trai, “Liệu Đông Bình có lý lịch tư pháp không, ngộ nhỡ có thì làm sao?”

”Không có đâu, anh giải quyết xong xuổi rồi.” Hình Lịch Dương an ủi cô.

Cố Ức Mi nghiêng đầu nhìn Phó Đông Bình, “Anh, chỗ nào trên đường cũng
có người phát tờ rơi, anh có mệt thì cũng việc gì đánh nhau với bọn họ
chứ, bọn họ một nhóm một phe, lỡ đánh anh bị thương thì sao?”

”Ồn ào quá, anh không muốn nói.” Phó Đông Bình quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nhìn em gái nữa.

Lái xe đến cửa nhà họ Phó, Phó Đông Bình quen miệng nói cám ơn, mang
theo tâm sự nặng nề bước xuống xe. Cố Ức Mi nhìn theo bóng lưng anh, lo
lắng nói, “Đông Bình bị gì thế, mất hồn mất vía?”

”Tâm trạng không tốt chứ gì, cái tên phát tờ rơi đó cũng quá xui rồi,
mói bị cậu ta trút giận.” Hình Lịch Dương thông mỉnh giải thích. Cố Ức
Mi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh biết cả à?”

”Có chuyện gì mà anh không biết chứ?” Hình Lịch Dương đắc ý cười.

”Vậy mà anh còn cười, chuyện này có gì hay mà cười chứ.” Cố Ức Mi nhìn
dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác thì mắng một câu. Hình Lịch
Dương vội thôi cười, “Được rồi được rồi, đại tiểu thư ơi, anh không cười nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận