Ngược Anh Trong Giấc Mơ


Buổi chiều ngô đã được thu hoạch hết.
Hai ngày một đêm của “Sơn thôn hai ngày” cuối cùng đã ghi hình xong.
Mỗi khách mời đều phải để lại lời nhắn, sau khi viết xong sẽ được đặt ở đầu giường để những vị khách tham gia kì tiếp theo có thể xem và đọc.

Hạ Mậu Nhiên một bên viết, một bên nhìn chằm chằm vào tổ đạo diễn với ánh mắt như thiêu đốt.
” Cái đoạn tôi bị lợn đuổi đừng có phát sóng nha, mấy anh không nói thì coi như đã đồng ý rồi, nhất định phải giữ lời đấy.”
Tổ giám đốc vừa cười vừa né tránh ánh mắt của cậu.
Trước khi rời đi, Triệu Tân Nguyệt đã được mời ghi lại cuộc phỏng vấn cá nhân cuối cùng.
Cô ngồi trước máy quay nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn là tiếp tục diễn sâu nhân vật của mình: “Các vị khách thực sự rất dễ mến, Vi tỷ nấu ăn rất ngon, làm việc đồng áng cũng thực sự rất mệt ….

Những cái khác? Những cái khác thì… ừm… không khí trên núi rất tốt nè, những viên đá cuội dưới suối cũng rất đẹp nè.

Tôi thừa nhận cuộc sống ở nông thôn cũng khá thoải mái, nhưng tôi vẫn chọn thành phố.” Ngừng một lúc, lại yếu ớt bổ sung câu cuối cùng,“ Bởi vì tôi thực sự sợ sâu và đỉa a.


Khiến cho người quay phim không khỏi bật cười.
Mãi đến khi đoàn phim và khách mời lên xe riêng, Triệu Tân Nguyệt mới hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi không có máy quay đối diện, cô cảm thấy không khí trên núi trong lành hơn rất nhiều.
Thịnh Sắc Vi đang ngồi bên cạnh cô, thấy cô đang căng cứng như dây đàn đột nhiên buông lỏng, không khỏi mà lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
“ Trong hai ngày nay, kỹ năng diễn xuất của em rất tốt.” Thịnh Sắc Vi như suy tư gì đó nói tiếp “ Tại sao lại không có công việc nào tìm đến em?”
Triệu Tân Nguyệt suy nghĩ một lúc, lắc đầu ý bảo chính mình cũng không biết.
“Thực ra em biết đấy.” Thịnh Sắc Vi tiếp tục tự biên tự diễn nói, “Một nữ nghệ sĩ muốn trở nên nổi tiếng, hoặc là có ngoại hình khiến người khác ngưỡng mộ, hoặc là kỹ năng diễn xuất thần sầu, vận khí nghịch thiên, không thì có rất nhiều tiền …” cô dừng một chút, chậm rãi phun ra bốn chữ, “Em cũng biết đấy.”
Triệu Tân Nguyệt bất ngờ quay đầu nhìn cô ấy, lại thấy cô ấy đã bỏ đi dáng vẻ của một người vợ hiền lương thục đức, đôi môi mềm như cánh hoa của cô nở ra một nụ cười vô cùng mệt mỏi.
Nhìn thấy Triệu Tân Nguyệt không nói, nụ cười trên môi cô càng rõ ràng hơn.
“Đừng sợ, chị không có ý gì khác.” Thịnh Sắc Vi rũ xuống đôi lông mi như lông vũ, có chút trào phúng mà nói, “ Nói cho cùng thì có những con đường thoạt nhìn cứ nghĩ rất rực rỡ hào nhoáng, rốt cuộc đã phải trải qua những gì, chỉ có chính mình mới biết được.


Chị làm sao có thể kéo một người trong sạch xuống vực sâu này? “
Triệu Tân Nguyệt dường như đã đoán được điều gì đó: “Chị…”
Chỉ thốt ra được một từ, liền đem những từ còn lại nuốt vào trong.
Thịnh Sắc Vi quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ.

Làn gió lạnh từ khe cửa khẽ thổi qua làn tóc, khiến cô ấy trông nhỏ bé yếu ớt.
Vì còn có công việc khác, Thịnh Sắc Vi đã xuống xe sau khi xuống núi, chiếc xe mà chồng cô ấy đặc biệt chuẩn bị đã dừng lại ở ngã tư.
Xe của ba vị khách nam cũng dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Hạ Mậu Nhiên nhiệt tình hướng Thịnh Sắc Vi vẫy tay chào tạm biệt.
“Vi tỷ, Vi tỷ, lần sau em đến nhà chị dùng bữa nha.”
Ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt của Thịnh Sắc Vi dịu dàng nở một nụ cười thương mại, gật gật đầu với cậu.
“Vậy chị đây đương nhiên rất hoan nghênh.”
Triệu Tân Nguyệt định nói lời tạm biệt với Thịnh Sắc Vi, nhưng lại thấy Thịnh Sắc Vi đột nhiên quay lại, nhìn cô nhếch nhếch khóe miệng.
“Em với Tống Dung Tự có quan hệ rất tốt?”
“…Thực ra cũng không tốt lắm.”
” Em rất giống chị mười năm trước, cho nên chị cho em một lời khuyên.”
Triệu Tân Nguyệt chưa kịp trả lời, đã thấy Thịnh Sắc Vi liếc nhìn nam khách mời trên xe, rồi nói với cô bằng âm lượng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Một số người thoạt nhìn ôn nhu thân sĩ, nhưng trong xương cốt thực sự tàn nhẫn, chị khuyên em nên tránh xa một chút.


Triệu Tân Nguyệt nhướng mày, nghe ra ẩn ý của cô ấy.
Cô ấy có phải biết thêm nội tình gì về Tống Dung Tự không?
Lúc cô hồi thần lại, Thịnh Sắc Vi đã quay đầu và rời đi, chỉ để lại một hình bóng mĩ miều.
Trong chiếc xe mà khách mời nam đang ngồi, Tống Dung Tự, người đang ngồi cạnh cửa sổ cũng quay đầu lại, trong tầm mắt thấy hai người đang thầm thì.

Hắn nghiêng đầu nghe Trương Kỳ Phong bên tai nói, đôi mắt cười ẩn ý lại nhìn về phía Triệu Tân Nguyệt, như muốn hoàn toàn giam cầm cô trong đáy mắt.
Triệu Tân Nguyệt đem lời của Thịnh Sắc Vi nghiền ngẫm vài lần, sau đó tránh đi ánh mắt của hắn, khẽ cười nhẹ.
Ngay sau đó, Hạ Mậu Nhiên và Trương Kỳ Phong cũng đổi xe đến sân bay vì họ có việc riêng.
Chỉ có Triệu Tân Nguyệt tuyến ba mươi tám và Tống Dung Tự tuyến mười tám ngồi trên cùng một chiếc xe trở về thành phố, cảnh tượng có chút thê lương.
Tài xế của tổ chương trình định đưa Triệu Tân Nguyệt về nhà trước, sau đó mới đưa Tống Dung Tự.


Nhưng không ngờ sau khi Triệu Tân Nguyệt xuống xe, Tống Dung Tự cũng đi theo.
“Không cần đưa tôi về nữa, tan ca sớm đi.” Hắn thậm chí còn lịch sự nói với tài xế một tiếng.

Tài xế ló đầu ra nhìn, thấy hắn và Triệu Tân Nguyệt sóng vai nhau, như hiểu ra điều gì đó, cười hắc hắc.
“Được, vậy tôi đi đây.”
Dứt lời liền đem vali của hai người xách xuống, trở lại xe rồi giẫm chân ga, biến mất vào màn đêm sâu thẳm.
Triệu Tân Nguyệt: “…”
Cô quay đầu nhìn Tống Dung Tự, sau đó sờ sờ mũi, trên tay mỗi người là một chiếc vali.
“Cậu chuẩn bị đi bộ về hả? Thật sự có nghị lực.

Vậy tôi đi trước đây, đi đường cẩn thận.”
Tống Dung Tự không rời đi, mà ho nhẹ hai tiếng.

Hiển nhiên là trong lúc ghi hình chương trình, vì ngủ không ngon + mặc không ấm nên bị cảm rồi.
Bất luận hắn có phải cố tình ho hay không, Triệu Tân Nguyệt đều nghĩ ngay đến chiếc áo khoác mà hắn gấp thành “Tiểu Thủy”.
Chân cô dường như đã dẫm phải keo siêu dính, bị hắn vững vàng níu lại.
Đúng lúc này, phía sau cô có tiếng bật lửa “tạch tạch”, dường như thứ mà ngọn lửa nhỏ kia châm lên không phải là đồ vật, mà là kíp nổ trong trái tim cô.
Sau khi Triệu Tân Nguyệt đoán được ý đồ của hắn, cô lập tức quay lại, nhìn hắn.
“ Làm sao vậy?” Toàn bộ khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Tự đều mờ mịt bao phủ dưới ánh trăng lạnh lẽo và làn khói trắng, thanh âm chứa chút cười cố tình hỏi, “ Thế này là mềm lòng rồi sao?
Một dáng vẻ thờ ơ chẳng hề để tâm đến thân thể của mình.
Triệu Tân Nguyệt cúi đầu, buông vali bước đến chỗ hắn.
“Bị cảm rồi, còn hút cái gì mà hút, hút hư cổ họng luôn đi.”
Cô giống như là lần đầu tiên diễn kịch kiểu này, động tác cứng nhắc lấy đi điếu thuốc đang châm trên tay hắn.
Tống Dung Tự nhìn hành động có vẻ do dự của cô, giọng điệu mang chút cười cợt vẫn chưa thu liễm.
Hắn khẽ cúi đầu, đưa môi mình lại gần tai cô.

” Tân Nguyệt tỷ tỷ, chị đây là đang quản tôi hả?”
Giọng hắn cực kỳ trầm, ba từ cuối cùng đã trở thành những lời thì thầm mơ hồ, Triệu Tân Nguyệt nghe được da đầu liền tê dại.
“Cậu muốn nói cái gì?” Cô lùi lại hai bước, làm một tư thế phòng ngự muốn thoát ra.
“Không có gì.” Tống Dung Tự đã đứng thẳng người, sau đó cười với cô một nụ cười bao dung, “Chỉ là trên nguyên tắc, chỉ có bạn gái anh mới có thể quản tôi.”
Dứt lời, giống như Triệu Tân Nguyệt dễ dàng lấy điếu thuốc từ tay mình, Tống Dung Tự dễ dàng lấy lại điếu thuốc từ Triệu Tân Nguyệt.
” Nhưng chị thì không phải.”
Triệu Tân Nguyệt không khuyên hắn nữa.
Làn khói không có độ ấm lại lần nữa bao phủ trong không khí, khiến người khác khó nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Cô không thể nói liệu Tống Dung Tự là đang lạt mềm buộc chặt, hay chỉ đơn giản là nghiện thuốc lá sau khi ghi hình, vì vậy nhất định phải hút xong điếu thuốc này.
Nhưng cô cảm thấy rất thú vị.
Triệu Tân Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười thương mại với hắn.
“Vậy thì tôi đi đây.”
Nói xong, cô rất tự nhiên kéo vali đi hai bước nhỏ, tiếp theo lại đột ngột dừng lại.

Sau đó lùi lại hai bước, xoay người giật lấy điếu thuốc trên tay hắn.
Động tác cực nhanh khiến hắn không kịp phản ứng, cho nên cô rất thuận lợi lấy được.
Gió đêm ngăn cách bởi quần áo dày, như một cái chạm nhẹ nhàng giữa những đôi tình nhân
Tống Dung Tự chậm rãi hạ tay cầm điếu thuốc xuống, ánh mắt tối sầm lại, nhướng mí mắt nhìn cô.
“… Tôi không phải là đang quản cậu.” Triệu Tân Nguyệt đi tới thùng rác cách đó vài bước, một bên dập tắt thuốc lá ném vào thùng rác, một bên giấu đầu hở đuôi giải thích “ Ngăn chặn hành vi thiếu văn minh hút thuốc nơi công cộng, có thể kêu là quản sao….

Đây là vì để góp phần xây dựng tổ quốc văn minh.


” Ở đây có thể hút thuốc.”
“Tôi nói không thể chính là không thể.

Chuyện này một người quyết định là được rồi,  không cần phải thảo luận thêm nữa.”
Triệu Tân Nguyệt nói xong, không thèm nhìn hắn nữa, kéo vali quay người rời đi.
“Tôi tuyên bố bắt đầu từ hôm nay, ở đây sẽ cấm hút thuốc.”
Vừa đi được vài bước, cô đã nghe thấy Tống Dung Tự cất tiếng cười trầm thấp, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước nào đó.
” Đã rõ.”
Giọng nói chậm rãi ung dung, giống như bông tuyết đang tan chảy, rơi xuống trái tim cô.

” Tân Nguyệt tỷ tỷ, ngủ ngon.”
Triệu Tân Nguyệt sau khi về đến nhà vốn định ngủ một giấc thật ngon, nhưng lại phải đối mặt với chiếc giường đầy búp bê.
Cô cứng đờ một lúc, cam chịu bắt đầu thu dọn giường và sofa, sau khi dọn dẹp xong lại nghĩ nghĩ, dứt khoát thay quần áo rồi ném vào máy giặt.
Lăn lộn mãi cũng đến nửa đêm.
Triệu Tân Nguyệt sau khi phơi quần áo xong mới có tâm tư cầm điện thoại, vừa mở WeChat lên cả người liền choáng váng.
Nhà từ thiện: Ghi hình xong chưa?
Nhà từ thiện: Em nhận được thì nhắn lại cho anh.
Nhà từ thiện: F*ck, anh vừa mới xem Weibo!
Nhà từ thiện: Bọn em sao lại bị chụp rồi? Lại còn ở dưới lầu nhà em?
Nhà từ thiện: Em giải thích rõ ràng cho anh, tại sao lại đưa Tống Dung Tự đến nhà của em? Bọn em rốt cuộc có hay không lén lút sau lưng anh làm chuyện gì đó?
Nhìn mấy tin nhắn gửi đến, Triệu Tân Nguyệt đã đoán được lý do Thẩm Kiều spam như vậy.

Cô bắt đầu nhanh chóng đánh chữ.
wlgxdm: Không phải, em không có.

Đều là hiểu lầm.
Giải thích xong, Triệu Tân Nguyệt thoát khỏi WeChat, click mở Weibo.
Quả nhiên, tung ra tin tức lần này lại là tài khoản marketing Ngô Nữ Vô Qua, chủ đề lần này là # Tống Dung Tự suốt đêm dọn nhà sống thử với bạn gái mới#, làm cô nhịn không nổi mà bật cười.
Tài khoản marketing này thậm chí còn không nhận ra, cô với “hotgirl” bị chụp lần trước là cùng một người.
Bài đăng vẫn bị phóng đại như thường lệ, cũng là chín bức ảnh chụp lén giống lần trước.

Lần trước hai người căn bản không có một cử chỉ ái muội nào, cũng bị phóng viên chụp thành họ đang tay trong tay đi dạo.

Lần này hai người đứng gần như vậy, bức ảnh chụp được dĩ nhiên vô cùng sai lệch, đem cảnh tượng Tống Dung Tự cúi người nói chuyện với cô, rõ ràng như vậy lại bị chụp thành một nụ hôn nóng bỏng trên đường.
Triệu Tân Nguyệt sờ sờ mũi, trong khu vực bình luận nhìn thấy những dấu chấm hỏi quen thuộc.
Thật tốt quá tôi không có tiền: Những người như Tống Dung Tự! Thay đổi bạn gái có gì lạ đâu ta?
Hạ Mặc Tiểu Hy: Khi nào anh ấy đổi bạn trai rồi báo OK?
Y Lăng Yilin: Tống Dung Tự rốt cuộc có tác phẩm nào không mà suốt ngày bị chụp vậy?
Nhất Chích Can Hối: Chỉ có tôi không biết hai người này là ai sao?
Âmの Trản: Tức chết ta tức chết ta người này sao lúc nào cũng có scandal vậy ta muốn block hắn.
Cô Tự Nam Diện: Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến anh nhà tui, anh nhà tui vừa quay xong kì mới nhất của “Sơn thôn hai ngày” của mùa này, có lẽ hai tuần này có thể gặp mọi người đó, hi vọng mọi người ủng hộ nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận