Ngược Anh Trong Giấc Mơ


Cơm no rượu say, Thẩm Kiều loạng choạng đi thanh toán.
Triệu Tân Nguyệt vốn dĩ muốn đi cùng, miễn cho anh ta trong lúc mơ màng lại gây thêm rắc rối.

Nhưng Tống Dung Tự cũng có vẻ hơi say, một tay ôm đầu, tay kia nắm lấy tay áo của cô.
“Đừng đi, tôi chóng mặt.

” Dường như lo lắng lời nói của mình không đủ phân lượng, lại thêm cách xưng hô tán tỉnh, “… Đừng đi, tỷ tỷ”.
Triệu Tân Nguyệt: “…” Cô còn có thể đi đâu nữa?  Chỉ có thể vươn tay đỡ lấy hắn, dìu hắn dựa lên người mình.
Thẩm Kiều thanh toán xong, cả ba người đi đến bên đường đón taxi.
“Triệu Tân Nguyệt, em về nhà trước đi, anh, anh, anh …” Thẩm Kiều líu lưỡi, “Anh tiễn Tống Dung Tự, anh biết cậu ấy sống ở đâu.”
Triệu Tân Nguyệt thở dài: “Nhà của cậu ta ở đâu không quan trọng, quan trọng là anh có nhớ nhà của mình ở đâu không?”

Thẩm Kiều: “Đương nhiên là nhớ! Ngải Hoa Thịnh Cảnh Nhất Kì, anh còn khoản nợ mười tám năm, làm sao có thể quên địa chỉ được?”
Thẩm Kiều vừa nói liền sụt sịt mũi, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, Triệu Tân Nguyệt vội vàng gọi taxi, nói cho ông chủ taxi biết địa chỉ rồi tiễn anh ta đi.
Tống Dung Tự ở bên cạnh thấp giọng cười, như thể cảm thấy rất thú vị.
Triệu Tân Nguyệt liếc nhìn hắn, càng đau đầu hơn.

Mặc dù cô biết Tống Dung Tự tửu lượng rất tốt, uống chút rượu này sẽ không say, nhưng vì hắn muốn giả vờ nên cô chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền diễn cùng hắn.
Tống Dung Tự vẫn đang kéo ống tay áo của cô, Triệu Tân Nguyệt kéo tay áo của mình ra khỏi tay hắn, hỏi một câu: “Nhà cậu có xa không?”
“Cũng không xa lắm.” Tống Dung Tự dừng một lúc, sau đó lại nắm chặt tay áo cô, nhỏ giọng nói, “Đi bộ về khoảng hai mươi phút.”
Vì vậy Triệu Tân Nguyệt chỉ có thể để hắn nắm lấy tay áo mình, dẫn đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ mà hắn chỉ.
Trên đường đi, nghe thấy Tống Dung Tự cười.
“ Chị giống như mẹ tôi vậy.” Hắn nói, “Khi tôi còn nhỏ, mẹ đã dẫn tôi đi dạo như thế này”.

Triệu Tân Nguyệt: “…” Cô bắt đầu có chút nghi ngờ phán đoán của mình, Tống Dung Tự không nhẽ say thật sao?
“Đừng nháo.” Cô vỗ vỗ cánh tay hắn, đúng lúc trước mắt xuất hiện một hiệu thuốc nhỏ, liền dẫn hắn đi mua băng cá nhân, để hắn ngồi trên bậc thang bên ngoài hiệu thuốc, giúp hắn dán lên vết thương trên ngón tay.
“Còn đau không?” Triệu Tân Nguyệt kiểm tra các ngón tay khác của Tống Dung Tự, phát hiện không còn chỗ nào bị thương mới yên tâm.
Ông chủ hiệu thuốc dường như nhận ra hai người họ, ở trong quầy thu ngân nhìn một lượt, sau khi xác nhận thân phận xong, thậm chí còn lấy điện thoại ra nhắm vào bọn họ.
Triệu Tân Nguyệt lập tức lật mũ trùm đầu lên, đỡ Tống Dung Tự dậy, nhanh chóng đi vào màn đêm.
Khi quay lại khu dân cư nơi Tống Dung Tự chỉ, hắn lại dừng bước.
Triệu Tân Nguyệt đã mất bình tĩnh, cô thở dài hỏi: “Lại sao nữa vậy?”
Tống Dung Tự không nói chuyện, thất thần nhìn tấm biển huỳnh quang bên đường.

Triệu Tân Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy tấm biển có ghi “Ưu đãi hấp dẫn, bánh bẩn* giảm nửa giá, bánh cuộn matcha mua 1 tặng 1, giảm ngay 10% cho đơn bánh sinh nhật.”
*Bánh bẩn/脏脏包/:Ở Bắc Kinh, đây là món ăn rất được ưa chuộng, chiếc bánh này là dạng bánh croissant phủ nhiều lớp sốt socola cả trong lẫn ngoài.

Các lớp bánh mỏng, mềm được quyện với kem socola và custard, phủ thêm một lớp bột cacao thật dày bên ngoài. ( Có ai cũng mê làm bánh giống tui ko>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận