Hàn Ngữ Phong đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Huyền Băng, một thân tử y đứng dưới ánh trăng, thân hình cao lớn của hắn ngăn trở ánh trăng sáng ngời, chỉ nhìn thấy được con ngươi đen của hắn khẽ lay động.
“Vương gia, là ngươi?”
“Nói cho ta biết, ngươi có phải có nỗi khổ riêng không, nói với ta, ta sẽ thay ngươi giải quyết.” Lý Huyền Băng vẫn không thể tin được nàng lại cự tuyệt hắn.
Nỗi khổ riêng? Hàn Ngữ Phong bi thương cười, nỗi khổ của nàng ai có thể hiểu được đây, đôt nhiên nhớ đến chuyện gì, nàng lấy ngọc bội ra, nói: “Vương gia, ngọc bội này của ngươi, Ngữ Phong vẫn thay ngươi bảo quản, bây giờ trả lại cho ngươi.”
Lý Huyền Băng thấy nàng tránh né đề tài này nên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nhưng hắn cũng không có đưa tay lấy lại ngọc bội, chỉ nhìn ngọc bội rồi hỏi: “Ngữ Phong, ngươi biết ngọc bội này có nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa?” Hàn Ngữ Phong ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, vật quý như vậy chắc chắn là phải có ý nghĩa phi thường.
“Thật ra ngọc bội này là đại diện cho thân phận cùng địa vị của ai có được nó, cũng chính là đại diện cho nữ chủ nhân của vương phủ, thân phận vô cùng cao quý, chính là Vương phi.” Lý Huyền băng gật đầu giải thích ý nghĩa của miếng ngọc.
“Vương phi? Hàn Ngữ Phong nhất thời cảm nhận được ngọc bội trong tay như nặng ngàn cân, vội vàng đem ngọc bội bỏ vào tay hắn “Ngọc bội quý giá như vậy, thỉnh Vương gia hãy mau thu hồi.”
“Ngữ Phong, ngươi còn không hiểu được ý tứ của ta sao?” Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng vội vàng đem miếng ngọc trả lại cho mình, trong lòng có chút buồn bực, Hàn Ngữ Phong thân thể cừng đờ một lúc, không phải nàng không hiểu mà là nàng không thể nhận.
Lý Huyền Băng nhẹ nhàng kéo tay nàng đem ngọc bội thả trở lại “Ngữ Phong, ta đã đưa nó cho ngươi, cũng đã nói lên, ngươi về sau chính là Vương phi của Lý Huyền Băng.”
“Không! Vương gia, thực xin lỗi, Ngữ Phong không thể nhận.” Hàn Ngữ Phong cả kinh, vội vàng đem ngọc bội trả về cho hắn “Vương gia, ngươi nói Ngữ Phong không biết tốt xấu cũng được, ngươi nói Ngữ Phong bạc tình bạc nghĩa cũng được nhưng Ngữ Phong thật sự không thể nhận, bởi vì Ngữ Phong không xứng đáng, Ngữ Phong về trước đây.” Nàng nói xong bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Lý Huyền Băng không hiểu nàng vì cái gì lại cự tuyệt, chẳng lẽ thân phận Vương gia của mình không xứng với nàng sao? Lập tức giữ chặt tay nàng, đem ngọc bội bỏ lại vào tay nàng, nói: “Ngữ Phong, ngươi là người mà Lý Huyền Băng đã chọn cho nên ta sẽ không dễ dàng buông tha, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ cẩn thận, sau đó mới trả lời ta.”
——–
Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên phát hiện chỗ ngồi của Lý Huyền Băng trống không liền nhướng mày đứng dậy rời đi, vừa mới đi đến bên ngoài Lục Bình uyển chợt thấy Lý Huyền Băng cùng nàng đang ở chung một chỗ nói chuyện, nữ nhân chết tiệt, dám ở sau lưng hắn nắm tay một nam nhân khác……..
“Vương gia, Ngữ Phong thật sự…….Hàn Ngữ Phong chưa kịp nói xong đã bị Lý Huyền Băng ngắt lời.
“Ngữ Phong, ngươi chỉ cần nhờ kỹ ngươi chính là Vương phi của ta, ngọc bội này ngươi cứ giữ lấy, hôm khác ta sẽ tới tìm ngươi.” Vừa nói dứt lời đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Hàn Ngữ Phong ngơ ngác nhìn ngọc bội trong tay, nàng không nghĩ sự tình lại chuyển biến đến như vậy, vượt ra ngoài dự kiến của nàng, còn đang suy nghĩ miên man thì bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm giận dữ.
“Hàn Ngữ Phong, ngươi dám cùng nam nhân khác tư tình sau lưng ta?”
Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn lên đã thấy vẻ mặt xanh mét của Tư Mã Tuấn Lỗi, trong đôi mắt lóe lên tia lửa giận dữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rất nhiều.
“Tư tình? Ta không có.” Hàn Ngữ Phong nhìn hắn lắc đầu.
“Ngươi còn dám nói dối, vậy đây là cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi giật ngọc bội trong tay nàng, tức giận đến mức muốn đem ngọc bội bóp nát.
“Trả lại cho ta, cái này không phải tín vật đính ước.” Hàn Ngữ Phong có chút bối rối giải thích, ngọc bội này đối với nàng rất quan trọng, nàng còn phải mang nó trả lại cho Lý Huyền Băng.
“Nếu không phải là tín vật định ước thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Tư Mã Tuấn Lỗ nói xong liền phẫn nộ, đem miếng ngọc bội đang cầm trong tay ném ra xa.
“Đừng!” Hàn Ngữ Phong thét một tiếng kinh hãi vội vàng lao theo chụp lại miếng ngọc bội, nếu nó bị phá hủy thì nàng lấy cái gì trả lại cho Lý Huyền Băng.
“Chết tiệt! Có phải ngươi để ý Lý Huyền Băng hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi rống lên một tiếng liền ôm chặt lấy nàng.
Hàn Ngữ Phong chụp lại được ngọc bội, không khỏi thở ra nhẹ nhõm, sửng sốt hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi rất muốn ta không biết phải không? Hàn Ngữ Phong, ngươi muốn chuyển mục tiêu sao? Đầu tiên là Tuấn Dật, hiện tại lại là Lý Huyền Băng, bản lĩnh của ngươi cũng thật không nhỏ, nhưng mà ngươi đừng quên ngươi là của bổn vương, nếu không có sự cho phép của ta, ngươi muốn thoát cũng thoát không được, biết không?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi châm chọc.
Hàn Ngữ Phong không phiền não cũng không xấu hổ, bình tĩnh nghe hắn nói xong mới mở miệng nói: “Vương gia nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì ta đi vào nghỉ ngơi.” Nàng nói xong liền xoay người bước vào phòng.
Tư Mã Tuấn Lỗi lẳng lặng đứng một hồi, sau đó tức giận dùng chân đá văng cánh cửa phòng đang đóng chặt của Hàn Ngữ Phong “Đây là thái độ của ngươi sao?”
Vậy xin hỏi Vương gia ta nên có thái độ như thế nào? Là muốn ta thừa nhận đã quyến rũ bọn họ sao? Hay muốn ta giải thích với ngươi là ngươi đã hiểu lầm rồi, không bằng ta nói ta thích Lý Huyền Băng, ta thích hắn, đáp án này ngươi vừa lòng không?” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy hắn đá hư cửa phòng thì giận tím cả mặt.
Tư Mã Tuấn Lỗi từng bước đi tới gần nàng, trong con ngươi đen phát ra một luồng lửa giận, nàng dám nói nàng thích Lý Huyền Băng.
Hàn Ngữ Phong sợ hãi thối lui vào góc tường, ánh mắt chăm chú nhìn vào bốn cánh cửa phòng đang rộng mở. Trong lòng thầm nghĩ, nàng có thể chạy thoát ra ngoài được hay không?
Thân thể chưa bước được bước nào đã bị thân hình cao lớn của Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao áp sát, tay nâng cằm của nàng lên rồi lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa.
“Ta đã cứu Lý Huyền Băng.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nói ra một câu, mặc kệ hắn có tin hay không, nàng cũng muốn giải thích.
“Cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi nheo mắt hoài nghi.
“Lúc ta ở thôn trang vô tình phát hiện hắn bị thương cho nên cứu hắn, hắn vì cảm tạ ta cho nên mới đem ngọc bội tặng cho ta, nhưng ta vẫn luôn tìm cơ hội trả lại cho hắn.” Hàn Ngữ Phong bẩm báo chi tiết.
Thân hình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng lại một chút, nhìn chằm chằm nàng, dường như đang suy nghĩ có nên tin lời nói của nàng hay không?
“Không tin ngươi có thể đi hỏi hắn.” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, vội vàng thêm vào một câu.
“Ngươi sớm giải thích rõ ràng không phải tốt hơn sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên buông tay nàng ra, ngồi xuống một bên, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Hàn Ngữ Phong ủy khuất, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi có cho ta cơ hội để giải thích sao?”
Tư Mã Tuấn Lỗi nghe được lời nói thầm của nàng, quay đầu lại nhìn, Hàn Ngữ Phong lắc đầu tỏ vẻ như mình cái gì cũng đều chưa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...