Ngược Ái

Tư Mã Tuấn Lỗi dự yến tiệc với Hoàng Thượng xong thì trở về Vương phủ, vừa bước chân vào phủ, thì cảm giác được không khí có phần nặng nề, trong phủ đèn đuốc sáng trưng, kỳ lạ, hôm nay sao không thấy bóng một nha hoàn hay hạ nhân nào thế, nhướng mày, hắn lập tức bước nhanh đến đại sảnh. 

“Vương gia, ngài đã về.” Quản giả đầu đổ đầy mồ hôi lạnh đứng ở đại sảnh. 

“Trong phủ xảy ra chuyện gì à?” Tư Mã Tuấn Lỗi nheo mắt nghi hoặc nhìn lão ta. 

“Chuyện này……” Quản gia ấp a ấp úng không dám trả lời, đầu đổ mồ hôi càng ngày càng nhiều. 

Tư Mã Tuấn Lỗi vừa muốn nổi trận lôi đình, thì thấy Châu nhi quỳ ở đại sảnh, hắn lập tức phi đến, đỡ Châu nhi dậy: “Châu nhi, sao muội lại quỳ? Mau đứng dậy, nói cho ta biết, là ai bảo muội quỳ.” 

“Vương gia, người để cho ta quỳ.” Châu nhi đẩy hắn ra, rồi quỳ xuống, hai hàng nước mắt trong suốt trào ra, cắn môi, nàng không muốn mình khóc thành tiếng. 


“Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi cảm giác được tình thế nghiêm trọng, nhưng mà là việc gì để Châu nhi phải quỳ gối ở đó. 

“Xin lỗi, xin lỗi, Vương gia, đều là lỗi của ta, người hãy phạt ta đi, Hàn cô nương mang Cảnh nhi đào tẩu ở Quan Âm miếu rồi.” Nước mắt Châu nhi không ngừng trào ra, nàng dập đầu nhận tội. 

Hàn Ngữ Phong mang Cảnh nhi đào tẩu, vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức tái đi, đôi mắt bừng bừng lửa giận, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, thân hình cường tráng rúng động, ả đàn bà chết tiệt, dám trốn hắn, nàng đúng là không muốn sống nữa mà, nhìn Châu nhi, hắn cố gắng nén giận, nếu không phải nàng là Châu nhi, muội muội của Mai nhi, nhất định hắn sẽ bắt kẻ đó sống không bằng chết. 

“Người đâu, đưa Châu nhi cô nương về phòng.” Tư Mã Tuấn Lỗi bỗng quát. 

“Vâng.” Hai hạ nhân chạy đến dìu Châu nhi về phòng. 

Tư Mã Tuấn Lỗi đảo mắt nhìn tiểu nha hoàn của Châu nhi, rống giận: “Nói, tại sao lại để sự tình ra nông nỗi này?” 


Tiểu nha hoàn bị dọa đến run lẩy bẩy, vội vã quỳ xuống, thanh âm run run, lắp ba lắp bắp trả lời: “Hồi…… Hồi bẩm Vương gia…… Châu nhi cô nương…… và…… và Hàn cô nương…… đi…… đi dâng hương…… dặn…… dặn mọi người đứng bên ngoài chờ…… Cho đến khi về phủ…… thì không thấy…… Châu nhi cô nương…… Lập tức bảo thị vệ đi tìm…… Sau đó…… sau đó thì cùng mọi người về đây…… lĩnh tội.” 

“Thị vệ đã trở về chưa?” Tư Mã Tuấn Lỗi trừng trừng nhìn quản gia. 

“Chưa…… Chưa ạ, Vương gia, họ chưa trở về.” Quản gia vừa trả lời, vừa chùi mồ hôi đọng lại trên trán, lòng thầm mắng, Hàn Ngữ Phong ơi là Hàn Ngữ Phong, ngươi muốn hại chết chúng ta à, ngươi… trốn cái gì mà trốn…… 

“Bảo thị vệ và hạ nhân trong phủ tập hợp lại, cùng bổn Vương đến Quan Âm miếu tìm người.” Tư Mã Tuấn Lỗi giận đến mức muốn khè ra lửa. 

“Vâng, Vương gia.” Quản gia vội vã chạy đi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu, nếu cứ ở đó thêm phút giây nào nữa, chỉ sợ Vương gia giận cá chém thớt thì toi mạng. 

Không lâu sau, mọi người tập hợp lại, Tư Mã Tuấn Lỗi cưỡi con bạch mã dẫn đầu, roi da trong tay quất liên hồi, tuấn mã hí vang, chạy nhanh như bay. 

Mọi người cũng lên ngựa đuổi theo sau, ngựa đi đến đâu, khói bụi mù mịt đến đó, người bên đường hoảng sợ né sang một bên, không ai biết đã xảy ra chuyện lớn gì. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui