Hàn Ngữ Phong vừa muốn ngả lưng nằm nghỉ, cửa lại bị đá văng, không cần nghĩ cũng biết đó là ai. Ngoài trừ Tư Mã Tuấn Lỗi ra, ai lại dám làm càn ở trong Vương phủ như thế.
Toàn thân Tư Mã Tuấn Lỗi nồng nặc mùi rượu, hắn bước nhanh về phía nàng, ngồi xuống giường, đôi mắt đen láy nheo lại nhìn Hàn Ngữ Phong, lạnh lùng ra lệnh: “Lại đây.”
Hàn Ngữ Phong biết bản thân không thể phản kháng lại, mà có phản kháng cũng chẳng ích gì, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, hắn đột nhiên ôm chầm lấy nàng.
Nàng cũng tùy ý để hắn ôm nàng vào lòng, Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt nàng, đôi mắt chớp động, đôi môi mấp máy: “Ngươi không phải cũng cho rằng bổn Vương là kẻ mất hết nhân tính, tàn bạo tuyệt tình?”
Hàn Ngữ Phong ngây ra, không hiểu sao hắn lại thốt ra những lời này, nàng nở nụ cười lạnh nhạt.
“Bổn Vương tếu lắm hay sao mà ngươi cười?” Tư Mã Tuấn Lỗi có hơi tưng tức, nàng là đang mỉa mai hắn hay sao?
“Không. Không phải Vương gia tếu, ngược lại ngài rất đỗi tàn nhẫn, ta là cười Vương gia có phải đã hỏi lầm người rồi không? Nếu Vương gia tùy tiện đi hỏi một ai đó, bọn họ đều nịnh bợ nói không phải, vậy thì vì cái gì lại hỏi ta? Ngài muốn ta phải trả lời như thế nào cho phải? Nói Vương gia ngài không tàn bạo ư? Vậy Vương gia có còn nhớ ngày đó, ngài tát ta suýt ngất, trước mặt mọi người mà ngài làm nhục ta, quất ta, một chưởng đánh ta hộc máu, bắt ta phải quỳ gối dưới mưa, chờ ngài hoan ái mua vui xong, ngài nói đi, ta phải trả lời ngài thế nào đây?” Hàn Ngữ Phong yếu ớt nói, mọi việc trước kia như dần dần tái hiện trước mắt, nàng hận hắn tàn bạo vô tình, hận hắn mất hết nhân tính.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng chằm chằm, thấy trong ánh mắt nàng lộ rõ hận ý, thâm tâm bỗng chốc run lên. Thật vậy sao? Hắn từng đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy sao?
Cánh tay vòng quanh eo nàng khẽ siết chặt.
“Ngươi hận bổn Vương lắm có đúng không?” Không hiểu sao, hắn lại không nghĩ nàng hận mình.
“Vương gia, nếu ta nói không hận, ngài sẽ tin sao?” Hàn Ngữ Phong chớp mi.
“Nếu bổn Vương nói, bổn Vương không muốn Thính Vũ chết, chỉ là nhất thời đả thương nàng, ngươi có tin không?” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đổi đề tài, vẻ mặt ngưng trọng.
“Tin.” Hàn Ngữ Phong không hề có chút do dự, đáp nhanh trả gọn.
“Lý do.” Tư Mã Tuấn Lỗi bỗng chốc cảm thấy không được thoải mái, nàng thản nhiên đáp lời vậy, thật giống như một đứa nhỏ hỏi muốn ăn kẹo không thì gật đầu bảo ăn.
“Bởi vì ta tin, Vương gia sẽ không vì một kẻ ti tiện như ta và Cảnh nhi, mà đi giết chết tiểu thiếp mà mình âu yếm ngày đêm, cũng vì vậy mà ta tin, Vương gia là lỡ tay đánh chết nàng.” Hàn Ngữ Phong ảm đạm trả lời, nàng và Cảnh nhi tựa như hai cánh bèo trôi, cứ thế mà trôi giữa dòng nước, không được ai để tâm đến.
Thấy nàng hạ thấp bản thân như vậy, Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy lòng quặn đau, liền mắng: “Bổn Vương không cho phép ngươi tự hạ thấp bản thân mình như thế.”
Câu nói này, nửa như đau lòng, nửa như quan tâm, khiến cho Hàn Ngữ Phong ngây người nhìn hắn hồi lâu, nàng không hiểu những lời này là có ý gì, bỗng chốc nở nụ cười: “Vậy ta nên thế nào bây giờ?”
Nhưng nụ cười đó lại thê lương, bất lực.
“Ngươi……” Tư Mã Tuấn Lỗi không biết nên trả lời ra sao, nàng là một hạ nhân ti tiện ở trong Vương phủ, đây không phải là điều hắn mong muốn hay sao? Khiến cho nàng sống một cuộc sống còn thảm hơn là chết, đây cũng không phải là điều mà hắn mong muốn ư? Tại sao cho đến bây giờ, bản thân lại mềm yếu, lại không đành lòng, thậm chí ngày một muốn chinh phục nàng? Thậm chí đã muốn quên đi cái chết của Mai nhi.
Giống như khi nghe nàng bị Thính Vũ đổ oan, hắn đau lòng, chỉ vì thế mà lỡ tay đánh chết nàng, hắn có hơi áy náy, lại không chút đau lòng cho Thính Vũ.
Nhìn thấy nàng như đóa hoa quật cường đứng giữa phong ba bão táp, thâm tâm hắn bắt đầu rối loạn cả lên, hắn còn hận nàng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...