Ngược Ái

Hàn Ngữ Phong thay y phục cho Cảnh nhi xong, rồi dọn dẹp giường, vừa mới ngả lưng nằm xuống, chợt nghe tiếng rống giận: “Hàn Ngữ Phong.” 

Hàn Ngữ Phong không khỏi run lên, tiếng rộng giận này hầu như đã nghe đi nghe lại rất nhiều, thấy Tư Mã Tuấn Lỗi sầm sập từ ngoài xông vào, vẻ mặt tái đi, đôi mắt chớp động lửa giận, bước đến gần nàng.

Hàn Ngữ Phong ngây người, không biết mình đã làm gì để hắn nổi giận, hay là hắn hỉ nộ vô thường muốn tra tấn mình, Cảnh nhi sợ hãi trốn ra sau lưng nàng. 

Tư Mã Tuấn Lỗi bước đến, giáng ngay cho nàng một bạt tai, thanh âm lãnh khốc vang lên: “Hàn Ngữ Phong, không phải ngươi đã quên thân phận của mình rồi chứ, dám cả gan đánh phu nhân của bổn Vương.” 

Lúc này Hàn Ngữ Phong mới hiểu ra, hóa ra là hắn thay Thính Vũ đến trừng phạt nàng, không khỏi cười lạnh: “Vương gia có phải ngài nhớ lầm chỗ nào rồi chăng, ta có tư cách đó sao?” 

“Ngươi, còn dám xảo biện……” Đôi mắt khẽ nheo lại, hắn rõ ràng chỉ tát nàng một bạt tai, vì sao trên mặt nàng lại có đến hai cái? Là Thính Vũ nói dối, hay vẫn còn ẩn tình nào khác? 

Hắn buông tay nàng ra: “Bổn Vương sẽ cho ngươi cơ hội để giải thích.” 

Hàn Ngữ Phong oán hận nhìn hắn, nàng không muốn giải thích, lời giải thích của nàng, nhất định hắn sẽ không tin.


“Ngươi cứ như đang cười nhạo ta vậy. Vậy đừng trách sao bổn Vương tàn nhẫn, bổn Vương đã cho ngươi cơ hội để giải thích, là ngươi tự mình để lỡ mất cơ hội đó đấy, người đâu, mang roi đến.” Đôi mắt sắc lạnh lóe lên tia tàn nhẫn. 

Lại roi, Hàn Ngữ Phong run rẩy đứng dậy, lòng đau như cắt, bây giờ còn muốn đánh nàng ư, rốt cục hắn vẫn không có gì thay đổi, nàng quật cường nhắm mắt lại, không thể để cho hắn thấy dáng vẻ sợ sệt của nàng. 

“Vương gia, roi đây ạ.” Một hạ nhân cung kính dâng roi lên. 

“Không được, không được đánh tỷ tỷ của ta.” Cảnh nhi đột nhiên chạy ra, ôm chầm lấy tỷ tỷ. 

“Cảnh nhi, tránh ra.” Hàn Ngữ Phong vội vã đẩy Cảnh nhi ra, nàng sợ nó bị roi quất trúng. 

“Cút ngay, làm sai thì phải chịu phạt.” Tư Mã Tuấn Lỗi thô lỗ đẩy Cảnh nhi ra.

“Làm sai thì phải chịu phạt, vậy sao các nàng ấy làm sai, ngài lại không phạt?” Cảnh nhi một lòng muốn bảo vệ tỷ tỷ, khiến cho cậu quên đi cả nỗi sợ hãi, không khỏi hỏi ngược lại hắn. 


“Các nàng? Là những ai? Các nàng làm sai chuyện gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, quả nhiên là có ẩn tình.

“Các nàng ức hiếp Cảnh nhi và tỷ tỷ, Cảnh nhi chảy rất nhiều máu, các nàng còn đánh tỷ tỷ……” Cảnh nhi khổ sở kể lại, Cảnh nhi thật không hiểu vì sao các nàng cứ ức hiếp cậu và tỷ tỷ. 

“Chảy rất nhiều máu, còn đánh tỷ tỷ của ngươi?” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lóe lên những tia sắc thép, chết tiệt, Thính Vũ dám lừa hắn. 

“Vâng.” Cảnh nhi gật gật đầu. 

“Tại sao không nói?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn Hàn Ngữ Phong đang sợ đến mức phát run nhưng lại tỏ ra quật cường. 

“Lời giải thích của ta hữu dụng ư? Ta nói ngươi sẽ tin sao?” Hàn Ngữ Phong lạnh lùng hỏi lại. 

Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc, lời giải thích của nàng, hắn sẽ tin sao? Hiện tại vấn đề tin hay không tin không quan trọng, quan trọng là hắn căn bản không muốn tin nàng. 

“Từ trước đến nay ngươi đều bị thù hận làm mờ mắt, cho nên ta có giải thích cũng vô ích, vậy nên ta cần gì phải phí lời với ngươi.” Đôi mắt Hàn Ngữ Phong mang đầy ưu thương, cuộc sống của nàng trước giờ chỉ toàn một màu ảm đạm. 

Tư Mã Tuấn Lỗi giận dữ rời đi, hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình ở trong phủ bàn lộng thị phi, đổi trắng thay đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui