Ngược Ái

“Tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại nha, không được bỏ lại Cảnh nhi, Cảnh nhi sợ, tỷ tỷ, tỷ mau mở mắt, Cảnh nhi sẽ nghe lời mà, tỷ tỷ, tỷ muốn đến thiên đường sao? Vậy mang theo Cảnh nhi có được không? Cảnh nhi cũng muốn đến thiên đường, muốn tìm phụ thân và mẫu thân……” 

Hàn Ngữ Phong nằm ở trên giường, hàng lông mi dài khẽ động, nhưng không có tỉnh lại. 

“Cảnh nhi, ngoan, chúng ta đến đút thuốc cho tỷ tỷ nhé? Chỉ có uống thuốc tỷ tỷ, mới có thể khỏi bệnh, ngươi nói với tỷ tỷ, mau uống thuốc đi.” Tiểu nha hoàn đứng ở một bên bị Cảnh nhi làm cho cảm động, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, lòng nàng cực kỳ đồng tình đối với cặp tỷ đệ này. 

“Vâng, tỷ tỷ uống thuốc.” Cảnh nhi tránh qua một bên, gật gật đầu. 

Tiểu nha hoàn dùng thìa múc thuốc đưa đến bên miệng Hàn Ngữ Phong, đổ từ từ vào miệng nàng, tiểu nha hoàn rất sợ nàng lại phun ra. 

“Tỷ tỷ, nuốt xuống đi, không đắng chút nào đâu, Cảnh nhi không sợ, tỷ tỷ là người lớn cũng sẽ không sợ.” Cảnh nhi thấy Hàn Ngữ Phong ngậm thuốc ở trong miệng, tưởng rằng nàng sợ thuốc đắng giống cậu. 

Hàn Ngữ Phong trong cơn hôn mê, yết hầu động vài cái, nuốt hết thuốc trong miệng xuống. 


“Thật tốt quá, cô ấy nuốt xuống rồi.” Tiểu nha hoàn đứng ở một bên hưng phấn nói, vội đút thêm chút thuốc vào miệng nàng. 

“Cô ấy uống xong chưa?” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa vào cửa thì thấy tiểu nha hoàn đút thuốc cho nàng. 

“Dạ, bẩm Vương gia, nô tỳ đã cho cố ấy uống xong, đều nhờ Cảnh nhi tỉnh lại, một mực khuyên bảo cô ấy.” Tiếng nói bất thình lình kia, khiến cho tiểu nha hoàn sợ, vội vàng cung kính đứng dậy hồi bẩm. 

Cảnh nhi quay đầu lại thấy Tư Mã Tuấn Lỗi, sợ hãi trốn ở một góc. 

“Ngươi sợ ta?” Tư Mã Tuấn Lỗi thấy Cảnh nhi đứng trong góc, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn hắn. 

“Sợ.” Cảnh nhi thụt lùi, vội vã cúi đầu, không dám nhìn hắn, lí nhí đáp. 

“Sợ gì?” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi nghi hoặc, hắn đã làm gì, khiến cho một đứa nhỏ sợ hãi.


“Ngươi đánh người, đánh ta cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ chảy rất nhiều máu, ta sợ.” Cảnh nhi cúi đầu, lí nhí nói. 

Đánh nó cùng tỷ tỷ, Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức ngẩn người, nhớ đến ngày đó, lúc đánh Hàn Ngữ Phong, nó đứng ngay bên cạnh, thì ra, hành động hôm ấy của mình đã khiến cho nó sợ, để lại bóng ma trong tâm linh nhỏ bé của nó…… 

“Tuấn Lỗi, đã xảy ra chuyện gì thế? Có thể khiến cho Tam Vương gia của chúng ta thường xuyên chăm chỉ việc quốc nay lại không vào triều, đệ thật sự hiếu kỳ nhaa.” Một tiếng nói mang theo đùa giỡn cất lên. 

“Đại ca ca, là huynh, huynh đến thăm đệ.” Cảnh nhi nhìn người vừa đến, cao hứng gọi, lập tức bổ nhào vào lòng hắn, còn đắc ý nói. 

“Cảnh nhi ngoan, đại ca ca đến thăm đệ, đệ có ngoan hay không?” Tư Mã Tuấn Dật xoa đầu Cảnh nhi, dịu dàng hỏi. 

“Đại ca ca, Cảnh nhi rất ngoan, Cảnh nhi không sợ uống thuốc đắng.” Cảnh nhi tựa vào ngực hắn, đắc ý nói. 

“Cảnh nhi bị bệnh sao?” Phải uống thuốc đắng ư?” Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy Cảnh nhi, quan tâm hỏi. 

“Vâng, Cảnh nhi cùng tỷ tỷ bị bệnh, huynh xem, tỷ tỷ còn chưa tỉnh.” Cảnh nhi đưa tay chỉ người nằm trên giường, nói. 

“Tỷ tỷ của đệ bị bệnh?” Tư Mã Tuấn Dật nhìn sắc mặt người nằm trên giường tái nhợt, đôi tròng mắt tà mị khẽ chớp, chẳng lẽ, Tuấn Lỗi không vào triều là vì nàng bị bệnh sao? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui