Địa lao vẫn âm u ẩm ướt như trước, nhưng lần này còn châm một ngọn lửa sắp tàn, ánh sáng ảm đạm, in bóng hình cực kỳ quỷ dị trên bốn bức tường xung quanh.
Hàn Ngữ Phong cuộn mình trong vách tường của địa lao, mái tóc rối bù, trước ngực một mảng huyết, nàng nản chí ngả lòng nhắm hai mắt lại, Vương phủ này, đối với nàng mà nói, giống như địa ngục, vào phủ ngắn ngủi có mấy ngày, lại chịu đủ sự dày vò, vào nhà lao đến hai lần.
Nếu không phải vì Cảnh nhi, nàng hy vọng cứ như vậy mà chết đi, chuyện này không hẳn không phải là một sự giải thoát……
“Ai……” Một tiếng thở dài yếu ớt từ bên ngoài địa lao truyền đến.
“Châu nhi cô nương, sao cô lại đến đây?” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu, thì thấy Châu nhi cô nương một thân đơn bạc gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đứng ở bên ngoài.
“Ta nghe nha hoàn nói, cô lại bị Vương gia nhốt vào địa lao, cho nên đến thăm cô.” Giọng nói Châu nhi rất dịu dàng, rất nhẹ, hữu khí vô lực, biểu hiện thân thể nàng vốn cực yếu.
“Cám ơn cô, cô đến thăm ta, có phải cô tin ta không có hạ độc cô hay không? Không có giết Yêu Liên?” Thanh âm Hàn Ngữ Phong có chút kích động, có chút khàn khàn, đã lâu không có uống nước.
“Ta tin, ta luôn tin cô, nhưng mà, ta sẽ tận lực cố gắng thuyết phục Vương gia thả cô, điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho cô.” Đôi mắt đẹp của Châu nhi chuyển động, an ủi nàng.
“Châu nhi, sao muội lại đến đây, nơi này âm u ẩm ướt như vậy, không phải là nơi thích hợp để muội đến.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng xuất hiện ở địa lao, có chút trách cứ Châu nhi.
“Vương gia, ta không sao.” Giọng nói dịu dàng của Châu nhi vô cùng êm tai, còn nói: “Vương gia cũng biết nơi này âm u ẩm ướt, hay là thả ncô ấy đi.”
“Không được, cô ta là người bị hiềm nghi nhất trong vụ việc Yêu Liên bị giết.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng, không lưu chút tình nào, dứt khoát cự tuyệt.
“Vương gia, người cũng đã nói là bị hiềm nghi, cho dù không nhốt trong địa lao này, cô ấy cũng chạy không thoát, nếu có một ngày, điều tra rõ chân tướng, không phải cô ấy gây nên, vậy không phải là cô ấy chịu oan ức sao, Vương gia, Châu nhi cầu người, thả cô ấy đi.” Châu nhi nhu nhu nhược nhược thay nàng cầu tình.
“Châu nhi, tại sao lại muốn thay cô ta cầu tình?” Tư Mã Tuấn Lỗi kỳ quái, Châu nhi không hận nàng sao?
“Vương gia, ta chỉ không muốn oan cho người tốt, oan oan tương báo biết đến bao giờ, huống chi, cô ấy cũng là vô tội.” Châu nhi yếu ớt nói, mặt mày lưu động khiến người khác nhìn không ra biểu tình.
“Châu nhi cô nương, Cám ơn ý tốt của cô, tâm ý của cô Hàn Ngữ Phong xin nhận, không cần cầu xin hắn đâu.” Hàn Ngữ Phong cảm động nhìn Châu nhi, nàng không tin tên Vương gia lãnh khốc vô tình như ma quỷ này sẽ thả nàng.
“Châu nhi, muội thấy chưa? Cô ta không cần lòng tốt của muội.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đảo mắt nhìn Hàn Ngữ Phong, nói với Châu nhi.
“Vương gia, thả cô ấy đi, nếu điều tra ra thật sự là do cô ấy làm, nhốt lại cũng không muộn.” Châu nhi không để ý đến điều đó, vẫn thay nàng cầu tình.
Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, nhìn Châu nhi nhu nhược khẩn cầu mình, mắt đẹp mang theo chờ mong, lại nhìn Hàn Ngữ Phong toàn thân bê bết máu, thê thảm bấn loạn, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng dính máu, đột nhiên vươn tay ôm lấy Châu nhi, đến cửa lao phân phó thị vệ: “Thả người.”
“Cám ơn.” Châu nhi dựa đầu vào ngực hắn, dịu dàng ngọt ngào nói, từ đầu đến cuối hắn cũng là vì mình mà đau lòng, không đành lòng làm trái ý nguyện của nàng.
“Sau này hãy ít ra khỏi cửa đi lại, thân thể quan trọng hơn, có biết không?” Tư Mã Tuấn Lỗi dịu dàng dặn dò.
“Vâng, ta biết rồi.”
Cửa địa lao đột nhiên mở ra, thị vệ nói: “Ra ngoài đi, Vương gia thả ngươi đó.”
Hàn Ngữ Phong hơi sửng sờ, hắn rõ ràng lại nghe lời Châu nhi mà thả nàng, xem ra Châu nhi ở trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự không giống bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...