Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở cửa, sắc mặt của Lý Huyền Tuyết thật sự khó coi, khóe môi cũng không thể nở nụ cười, nhưng nàng nhất định phải làm vậy, che dấu đau lòng nói: ‘Tang Nhi, ngươi đi gọi quản gia đến đây.’
‘Dạ.’ Tang Nhi nhìn ra tâm tình của Công chúa không được tốt nên cũng không dám hỏi nhiều liền xoay người rời đi.
Không bao lâu quả gia đã tới, cung kính chắp tay nói: ‘Vương phi có gì sai bảo?’
‘Quản gia không cần đa lễ, ta tìm ngươi tới là có một chút chuyện về Vương gia muốn hỏi, trong mấy vị phu nhân ai tiến vào vương phủ đầu tiên?’ Lý Huyền Tuyết sắc mặt hòa nhã hỏi.
Sắc mặt quản gia có chút chần chừ, không biết Vương phi hỏi việc này để làm gì? Hắn có nên nói ra hay không?’
‘Quản gia không cần lo lắng, ta không có suy nghĩ gì ghê tởm, ta chỉ muốn chia đều ân sủng của Vương gia cho các nàng mà thôi.’ Lý Huyền Tuyết cười giải thích.
Thì ra là như vậy, quản gia yên tâm sau đó thành khẩn bẩm báo: ‘Dạ bẩm Vương phi, Xảo Lan phu nhân là nữ nhi của bà vú Vương gia, khi bà vú qua đời đã cầu xin Vương gia chăm sóc nàng cho nên Vương gia liền đem nàng làm tiểu thiếp, Lục Diệp phu nhân là do một đại thần tặng cho Vương gia, Tiếu Liễu phu nhân là người đầu tiên Vương gia cưới vào cửa, là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, Hoa Xuân phu nhân là do Vương gia cứu mạng cho nên sau này cũng đi theo Vương gia, còn Băng Yến phu nhân là lúc Vương gia đi ra ngoài đã mang về.
Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, sau đó lại hỏi: ‘Vậy Vương gia sủng ái ai nhất?’
‘Tất cả Vương gia đều sủng ái.’ Quản gia trả lời thật chi tiết, kỳ thật Vương gia rất ít khi ở vương phủ mà đa phần đều ở thanh lâu, cho nên đừng nói sủng ái hay không sủng ái, lúc bình thường các nàng đều vẫn phòng không chiếc bóng.
‘Ta đã biết, làm phiền quản gia.’ Đều sủng ái, nói cách khác cũng chính là không yêu, tin tức này làm cho lòng của nàng trở nên khá hơn một chút.
‘Vương phi, lão nô cáo lui trước.’ Quản gia cung kính lui đi ra ngòai.
‘Vương phi, người muốn làm gì? Đem Vương gia phân chia cho các nàng sao?’ Tang nhi ở bên cạnh đã đoán ra được bảy, tám phần.
‘Ta có thể không phân chia sao? Vả lại lúc trước ta cũng đã hứa hẹn với bọn họ, ta cũng không thể thấy bản thân được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, không phải sao?’ Gịong nói của Lý Huyền Tuyết chứa đầy bất đắc dĩ.
‘Công chúa.’ Tang Nhi thật sự không thể tìm được lời nào để an ủi nàng.
‘Tang Nhi, ngươi đi nói phòng bếp, bữa tối hôm nay của Vương gia sẽ đưa đến phòng của Xảo Lan phu nhân.’ Lý Huyền Tuyết cố gắng che giấu bản thân đang đau lòng, giả bộ như không thèm để ý, nhẹ giọng phân phó.
‘Dạ, Công chúa.’ Tang nhi chỉ có thể yên lặng nhìn Công chùa đau lòng, nàng cũng không thể hiểu được Công chúa tại sao lại làm ra vẻ rộng lượng, đem Vương gia giao cho ngưởi khác.
Trên môi Tư Mã Tuấn Dật mang theo nụ cười tà mị bước vào vương phủ, hắn cười nhạo sự cẩn trương của chính mình, trước mắt đều hiện lên bóng dáng lả lướt cùng ngượng ngùng, đôi khi thật quật cường của Lý Huyền Tuyết, nàng thật là thu hút ánh mắt biết của người khác…
‘Vương gia, bữa tối của người đã được đưa đén phòng của Xảo Lan phu nhân.’ Hắn vừa bước vào vương phủ thì quản gia đã chạy ra bẩm báo.
‘Đưa đến phòng của Xảo Lan phu nhân? Ai bảo ngươi làm như vậy?’ Hắn có ra lệnh hắn sẽ dùng bữa ở nơi nào sao?
‘Là Vương phi ra lệnh như vậy.’ Quản gia bẩm báo chi tiết.
‘Vương phi?’ Tư Mã Tuấn Dật có chút nghi hoặc, sau đó hỏi: ‘Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nàng phải làm như vậy?’
‘Dạ bẩm Vương gia, hôm nay Vương phi có gọi lão nô đến để hỏi chuyện về các vị phu nhân, sau đó lão nô lại nghe Tang nhi thông báo như vậy.’ Quản gia bẩm báo không chút giấu diếm, Vương phi an bài như vậy ai nấy đều hiểu được là muốn làm cho Vương gia ân sủng chia đều cho tất cả thê thiếp.
‘Ta biết rồi.’ Nàng thản nhiên an bài như vậy, chẳng lẽ nàng không ăn dấm chua sao? Nghĩ vậy đột nhiên trong lòng Tư Mã Tuấn Dật cảm thấy có chút không thoải mái, chuyện này hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng hắn cũng vẫn rảo bước tiến đến Lan uyển.
‘Vương gia, người đã đến rồi.’ Nghe được tiếng bước chân, Xảo Lan liền kêu lên một tiếng nịnh nọt, hai tay mềm mại lập tức quấn quanh cổ, nửa thân trên gắt gao dán chặt vào thân thể hắn.
‘Thế nào? Muốn ta sao?’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy nàng đang gạ gẫm hắn thì trong lòng chấn động, thân thủ ôm lấy vòng eo của nàng.
‘Đương nhiên là muốn rồi, đã lâu Vương gia cũng không đến thăm thiếp thân, hôm nay nhất định phải bồi thường cho thiếp thân một chút.’ Nàng thực thông minh khi không đề cập tới Vương phi, tay vẫn tiếp tục cọ xát trước ngực hắn.
‘Chuyện này đương nhiên rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật bị nàng khiêu khích khó mà nhịn được liền ôm nàng bước đến bên giường….
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Xảo Lan mệt mỏi tựa vào trước ngực hắn ngủ say, đột nhiên trước mắt hắn lại hiện ra một khuôn mặt khác, nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình để đứng dậy, bước xuống giường mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài.
Lý Huyền Tuyết chỉ dùng bữa tối qua loa, sau đó liền bảo Tang nhi mang ra ngoài bởi vì nàng thật sự rất phiền não, bất an cho nên hoàn toàn không có tâm trạng để ăn uống, nghĩ đến hắn đang ôm Xảo Lan trong lòng ngực mà lòng nàng đau đớn như bị người ta dùng kim đâm vào, đã nghĩ bản thân có thể thản nhiên đối mặt nhưng thì ra lại khó đến như vậy. Bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu được tại sao trong mắt mẫu hậu lại luôn chứa ưu thương, chỉ khi nhìn thấy phụ hoàng thì đôi mắt ấy mới sáng lên, thì ra làm bộ như không thèm để ý sẽ làm bản thân đau lòng biết bao nhiêu.
Mặc áo ngủ trắng noãn mềm mại ngồi nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, lúc này nàng mới hiểu được tại sao hoàng huynh không cho nàng chọn Tư Mã Tuấn Dật, nhưng mà lòng nàng đã sớm rơi vào tay giặc, đây cũng là sự lựa chọn của nàng, nàng không có tư cách hối hận, nàng cũng sẽ không hối hận.
Khóe môi gợi ra một tia cười khổ, lúc này hẳn là hắn đang ôm Xảo Lan, tay nàng không tự chủ được mà đặt lên trước ngực.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi có biết là ta thật sự rất yêu ngươi không?’ Một tiếng thở dài sâu kín từ trong miệng nàng truyền ra, sau đó là một giọt nước mắt từ trong khóe mi chảy xuống, chính bởi vì yêu cho nên nàng phải chấp nhận chuyện này, nàng phải học cách để làm cho chính mình chấp nhận nữ nhân của hắn.
‘Yêu ta chính là đem ta giao cho nữ nhân khác sao? Tình yêu của ngươi cũng thật rộng lượng.’ Giọng nói tà mị của Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên từ ở ngoài cửa truyền vào, nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt nàng hắn lại cư nhiên có chút đau lòng.
Lý Huyền Tuyết cả kinh, cuống quít lau đi nước mắt trên khóe mắt, xoay người lại nhìn hắn thì thấy hắn đang tựa người vào cửa nhìn chằm chằm chính mình, nàng vội vàng hỏi: ‘Sau ngươi lại tới đây?’ Không phải lúc này hắn nên ở cùng Xảo Lan sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...