‘Ngoài ta ra còn có thể là ai?’ Người vừa tới lập tức nằm xuống ôm nàng thật chặt.
‘Đã trễ như vậy ngươi còn đến đây làm gì?’ Nhận ra giọng nói của Tư Mã Tuấn Dật thì Lý Huyền Tuyết thật yên lòng.
‘Đương nhiên là muốn ngươi.’ Tay của Tư Mã Tuấn Dật đặt ở trên ngực nàng bắt đầu có hạnh kiểm xấu, đã nhiều ngày hắn không có chạm vào nàng, không biết tại sao trong lòng lại khao khát, kỳ vọng như vậy.
‘Đừng như vậy.’ Tay Lý Huyền Tuyết muốn ngăn cản hắn. Hoàng huynh, thị vệ cùng cung nữ đều ở đây, tuy rằng bọn họ đã là phu thê nhưng mà việc này cũng cần phải cân nhắc lại.
‘Ngươi đang lo lắng cái gì? Đừng quên bây giờ ngươi chính là Vương phi của ta, sẽ không ai dám nói cái gì?’ Tư Mã Tuấn Dật biết nàng đang lo lắng cái gì? Mở miệng nói nhưng động tác của tay lại không hề dừng lại.
… Lý Huyền Tuyết vừa muốn mở miệng nói chuyện thì môi đã bị hắn ngăn chặn, rất nhanh liền chìm đắm trong ý lọan tình mê.
Ngày hôm sau, Lý Huyền Tuyết im lặng ngồi trong xe ngựa, không dám xuất đầu lộ diện nhìn mọi người, sắc mặt ửng đỏ lại càng không dám đi xem sắc mặt của hoàng huynh.
Nhưng hoàng huynh cũng rất kỳ quái, suốt dọc đường đi đều đi ở đội ngũ phía trước mặt, rất ít khi quấy rầy nàng, Tư Mã Tuấn Dật mỗi đêm đều chạy tới phòng nàng, nhưng mà nàng có thể rõ ràng cảm giác được thái độ của hắn đối với nàng đã thay đổi.
Chớp nhoáng một cái đã hơn mười ngày trôi qua, bọn họ lại về tới Thiên quốc bái kiến Hoàng Thượng, quyết định hôn lễ bảy ngày sau sẽ được cử hành.
Trong biệt quán.
‘Tuyết nhi, ngày mai hoàng huynh mang muội cùng của hồi môn và quà cưới đến phủ của Tứ Vương gia.’ Lý Huyền Băng nhìn nàng mở miệng nói.
Cái gì? Lý Huyền Tuyết hơi hơi sửng sốt, vẫn còn chưa tới ngày xuất giá mà, nàng thì thào nói: ‘Hoàng huynh làm như vậy có thích hợp không?’
‘Tại sao lại không thích hợp? Tứ Vương gia cũng đồng ý, dù sao các ngươi… lại nói chúng ta cũng không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, không cần để ý đến những nghi lễ phiền phức này.’ Trong mắt Lý Huyền Băng mang theo ý cười nhìn nàng một cái, trong lời nói của hắn có thâm ý.
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết xấu hổ cúi đầu, làm nũng kêu lên.
‘Tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi, nguyện vọng lớn nhất của hoàng huynh chính là hy vọng muội có thể hạnh phúc.’ Trong mắt Lý Huyền Băng đối với nàng đều là yêu thương.
‘Cám ơn hoàng huynh.’ Giọng nói của Lý Huyền Tuyết có chút nghẹn ngào, nàng biết hoàng huynh thương yêu mình nhất.
‘Tuyết nhi, ở vương phủ không thể so sánh với ở nhà, gặp chuyện gì cũng phải can đảm đối mặt, đừng để cho bản thân phải chịu ủy khuất, còn có…’ Lý Huyền Băng lo lắng nàng bị người ta ức hiếp.
‘Hoàng huynh, muội biết, muội đều hiểu, huynh cứ yên tâm, muội nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quên muội chính là muội muội của huynh.’ Lý Huyền Tuyết nháy mắt cười khẽ để che dấu chua xót của chính mình, nàng sắp phải rời khỏi người thân của mình rồi.
‘Phải, Tuyết nhi là thông minh nhất, giờ thì đi nghỉ ngơi đi.’ Lý Huyền Băng cười khẽ một chút, cảm thấy bản thân thật sự đã buốn lo vô cớ.
‘Ừ, hoàng huynh cũng nghỉ ngơi đi.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu
Sáng sớm Tư Mã Tuấn Dật đã đến biệt quán đón Lý Huyền Tuyết vào vương phủ.
Hiện tại vương phủ đều nhộn nhịp lạ thường để chuẩn bị vài ngày
Nàng ờ tại phòng dành cho khách nhưng thật ra nàng cũng rất nhàn nhã, để làm cho nàng vui vẻ cùng cảm động Tư Mã Tuấn Dật mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, hai người cùng nhau làm thơ vẽ tranh, dường như cả hai chỉ đang chờ đến ngày thành thân.
Chỉ là hôm nay Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đi vào vương phủ nói cho nàng nghe một tin tức vô cùng khủng khiếp.
‘Vương gia, ngươi nói Toàn Vũ cắt đứt tóc của hoàng huynh là thật sao?’ Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết cực kỳ lo lắng, nàng muốn xác nhận chuyện này thêm một lần nữa, nếu quả là như vậy thì đây không phải là chuyện nhỏ.
‘Phải, cho nên ta mới đến thỉnh Công chúa, ngươi xem có biện pháp nào có thể làm cho hắn không truy cứu chuyện này không?’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi thật trầm trọng, hắn còn có thêm một việc phải lo lắng chính là Lý Huyền Băng có thể lấy chuyện này ra để uy hiếp hắn mà mang Hàn Ngữ Phong đi hay không?
‘Nhưng mà chuyện này chỉ sợ ta không thể giúp đỡ các ngươi, đại khái là tóc đối với chúng ta mà nói có ý nghĩa giống như sinh mệnh hay cũng có thể nói nó còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, các ngươi có biết ở quốc gia của ta, tùy ý cắt tóc của người khác sẽ bị trừng phạt thế nào không?’ Lý Huyền Tuyết nhìn bọn họ nói.
‘Cùng lắm là xử tử thôi.’ Tư Mã Tuấn Dật đoán như vậy, hình phạt này xem ra là nặng nhất rồi.
‘Xử tử thì rất nhẹ cho bọn bọ, bọn họ sẽ bị chặt hết các ngón tay và ngón chân, bị cạo đầu dẫn ra phố thị chúng, cuối cùng là bị chọc mù hai mắt sau đó thả họ đi để cho họ tự sinh tự diệt.’ Lý Huyền Tuyết lắc đầu nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật nhìn nhau chỉ vì cắt tóc thôi mà phải gánh chịu khổ hình cực kỳ tàn nhẫn này.
‘Mà người bị cạo đầu cũng sẽ bị người ta nhạo bang, ngay cả tóc của mình mà cũng không bảo vệ được thì người đó cũng không còn tư cách để sống nữa, tuy rằng hắn không bị xử phạt nhưng phần lớn không ai chịu nổi áp lực bị người khác chỉ trỏ, cuối cùng đành phải lựa chọn tự sát. Hiện tại các ngươi biết hoàng huynh của ta vì sao lại phẫn nộ rồi chứ?’ Nàng lại tiếp tục giải thích.
‘Thật sự nghiêm trọng như thế?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy kinh hoàng, dường như Toàn Vũ bỏ trốn còn có chút may mắn.
‘Đúng là nghiêm trọng như thế, hoàng huynh không bắt các ngươi trực tiếp giết nàng đã làm cho ta không thể hiểu được rồi.’ Lý Huyền Tuyết nghiêm túc nói.
Cho nên hôm nay chúng ta tới đây để tìm hiểu nguyên nhân, chúng ta cũng muốn cầu xin Công chúa, xin người đi thuyết phục hắn một chút để xem sự việc có thể có chuyển biến tốt hay không? Hoặc là có thể tìm ra biện pháp giải quyết khác.’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn thực nghiêm trọng, mà Hàn Ngữ Phong đang đứng bên cạnh lại đang còn trợn mắt há mồm.
‘Ta đây đi thử, ta sẽ cố hết sức nhưng mà ta không dám cam đoan hoàng huynh sẽ nghe lời ta.’ Lý Huyền Tuyết thở dài nói.
‘Vậy làm phiền Công chúa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chắp tay nói.
Lý Huyền Tuyết đi vào biệt quán một mình, còn tất cả bọn họ đều đứng ở ngoàicửa chờ đợi.
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết tiến đến đại sảnh liền nhìn thấy hắn ngồi ở chỗ đó, sắc mặt âm trầm khó coi, trên đầu còn quấn thêm một cái khăn rõ rang là để che dấu đi mái tóc đã bị người ta cắt đứt, thấy hoàng huynh như vậy trong lòng của nàng cũng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến bản thân đã nhận lời thỉnh cầu giúp bọn họ cho nên tâm tình cũng dịu đi một chút.
‘Tuyết nhi, sao muội lại trở lại?’ Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng thì trong lòng đã đoán ra được bảy, tám phần.
‘Hoàng huynh, huynh nhất định đoán được muội vì cái gì mà trở lại? Chúng ta là huynh muội cho nên muội cũng không giấu diếm, muội là được người ta ủy thác đến để xin huynh hãy quên đi chuyện này.’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn, trong mắt đều là đau lòng, hoàng huynh chưa từng chịu qua sự vũ nhục như thế này.
‘Vậy Tuyết nhi cho rằng hoàng huynh có nên truy cứu hay không?’ Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng hy vọng muội muội này không làm cho hắn thất vọng.
‘Hoàng huynh, Tuyết nhi tôn trọng ý kiến của huynh, muội chỉ là được người ta ủy thác nên không thể không đến, nhưng huynh là người thân của muội, muội hiểu được cảm nhận trong lòng của huynh, cho nên Tuyết nhi không phải đến đây cầu tình, bất luận huynh làm như thế nào Tuyết nhi cũng đều ủng hộ huynh.’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn, nghiêm túc nói.
‘Tuyết nhi, hoàng huynh quả nhiên không có nhìn lầm muội, vậy hẳn là muội biết rõ quyết định của hoàng huynh.’ Lý Huyền Băng khó có thể lộ ra được một nụ cười.
‘Hoàng huynh, Tuyết nhi hiểu được, muội đi trước đây.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, nàng biết hoàng huynh sẽ không từ bỏ ý đồ.
‘Ừ, muội về đi, hoàng huynh sẽ không tiễn muội…’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...