Tư Mã Tuấn Dật thật sự không thể tránh né Lý Huyền Tuyết, nhưng mà mỗi lần bọn họ gặp mặt hắn đều dùng thái độ xa cách để đối xử với nàng nhưng Lý Huyền Tuyết không thèm để ý chút nào, nàng vẫn như trước đây, mỗi ngày đều đến vương phủ tìm hắn, mà hắn thì phải đau đầu, bất đắc dĩ mà tiếp đón.
Trong biệt quán.
Lý Huyền Tuyết nhìn thấy Lý Huyền Băng đang ngồi đối diện dùng bữa tối với vẻ mặt trầm mặc, nhìn thấy trên người hắn tản ra hơi thở bi thương, nàng cảm thấy đau lòng, Hàn Ngữ Phong hiện tại đã là Vương phi của Tư Mã Tuấn Lỗi, hiện tại chỉ sợ hoàng huynh muốn gặp nàng một lần cũng rất khó, đột nhiên đầu óc trở nên linh động, chi bằng nàng giúp hoàng huynh tìm một cơ hội gặp Hàn Ngữ Phong, có thể làm cho hoàng huynh hoàn toàn mất hết hy vọng, như vậy đối với hoàng huynh cũng tốt, nghĩ vậy nên Lý Huyền Tuyết nói: ‘Hoàng huynh, ngày mai muội muốn đi thăm Hàn Ngữ Phong, huynh với muội cùng đi nhé.’
‘Tuyết Nhi, tại sao muội lại muốn đến thăm nàng?’ Lý Huyền Băng ngẩng đầu, cảm thấy kỳ quái nên nhìn nàng hỏi.
‘Muội nghe nói nàng ấy bị thương nên muốn đi vấn an nàng một chút, huynh cũng nên đến thăm nàng đi.’ Lý Huyền Tuyết tìm được một lý do thật là tuyệt vời.
‘Được, huynh cùng muội đi.’ Lý Huyền Băng gật đầu, quả thật hắn cũng rất lo lắng cho nàng, không biết vết thương trên người nàng có nặng lắm không?
‘Vậy sang ngày mai chúng ta đi, muội có thể gọi thêm Tư Mã Tuấn Dật cùng đi được không?’ Lý Huyền Tuyết hỏi ý kiến của hắn.
‘Ừ, có thể.’ Lý Huyền Băng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hắn không muốn làm cho Tuyết Nhi mất hứng.
‘Cám ơn hoàng huynh.’ Khóe môi của Lý Huyền Băng nở ra một nụ cười tươi, có phải hoàng huynh đã đồng ý chuyện của nàng cùng Tư Mã Tuấn Dật hay không?
Sáng sớm Lý Huyền Tuyết liền cùng Lý Huyền Băng đến rủ Tư Mã Tuấn Dật cùng nhau đi thăm Hàn Ngữ Phong, cả hai đều không nghĩ tới hắn lại sảng khoái đáp ứng.
Vừa đến vương phủ của Tư Mã Tuấn Lỗi, Lý Huyền Tuyết không chờ hai nam nhân đang đi ở phía sau mà kéo váy chạy thẳng một đường đến Lục Bình uyển.
‘Hàn Ngữ Phong, à không…Vương phi.’ Nhìn thấy Hàn Ngữ Phong đang ngồi ở trong phòng Lý Huyền Tuyết thân thiết gọi.
‘Công chúa, là ngươi.’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy nàng liềnn mỉm cưởi tiếp đón.
‘Ta đến thăm ngươi, không chỉ có mình ta đến đây mà còn có hoàng huynh cùng Tư Mã Tuấn Dật cũng đến nữa.’ Lý Huyền Tuyết dường như rất vui vẻ, sau đó lại lặng lẽ nói: ‘Bọn họ là cố ý chờ Hoàng Thượng triệu kiến Vương gia mới đến thăm ngươi.’
‘Tuyết Nhi, muội đang nói cái gì đó?’ Vừa dứt lới thì đã thấy Lý Huyền Băng cùng Tư Mã Tuấn Dật bước tới cửa.
‘Muội có thể nói xấu gì các người chứ?’ Lý Huyền Tuyết bất mãn mở miệng.
‘Tứ vương gia, Vương gia, Công chúa xin mời vào.’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bọn họ cũng thật vui vẻ, khó có được hôm nào mà bằng hữu lại đến nhiều như hôm nay.
‘Ngữ Phong, vết thương của ngươi thế nào rồi, có tốt không?’ Lý Huyền Băng dịu dàng nhìn nàng, quan tâm hỏi.
‘Tốt lắm, cám ơn Vương gia. Nếu không phải nhờ Vương gia thì chỉ sợ cả đời này Ngữ Phong cũng không thể hiểu được tại sao mình lại ám sát Tư Mã Tuấn Lỗi?’ Hàn Ngữ Phong thật lòng cảm ơn hắn.
‘Ngữ Phong, nàng khách sáo rồi, không cần phải cám ơn ta.’ Nụ cười dịu dàng của Lý Huyền Băng biến mất, thay vào đó là ánh mắt chứa đầy đau xót.
Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Dật không hờn không giận nhìn sang Lý Huyền Tuyết đang ngồi bên cạnh dường như là thực bất đắc dĩ.
‘Tư Mã Tuấn Dật, sắc mặt của ngươi vậy là sao? Ngươi là không vui khi thấy ta tới cùng ngưoi hay là trách ta làm cho ngươi mất hứng khi nhìn thấy Ngữ Phong đây?’ Lý Huyền Tuyết bất mãn nhìn hắn.
Tư Mã Tuấn Dật không có để tới nàng, nhìn Hàn Ngữ Phong nói: ‘Ngữ Phong, vết thuơng của ngươi có tốt hơn không?’
‘Tốt lắm.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói với hắn: ‘Tứ vương gia, ngươi không cần phải như vậy, Công chúa thật sự rất đáng yêu.’
Trong ánh mắt tà mị của Tư Mã Tuấn Dật hiện lên một tia đau xót, khóe môi cố gắng nở ra nụ cười thản nhiên, Công chúa quả thật rất đáng yêu, nhưng trong lòng hắn đã lặng lẽ cất giấu một người, một người mà hắn vĩnh viễn cũng không thể thổ lộ, kiếp này càng không có cơ hội ở bên cạnh cho nên hắn chỉ có thể cất giấu ở trong lòng, hy vọng sẽ có một ngày nào đó hắn có thể quên được nàng.
‘Các ngươi đang nói cái gì? Cho ta nghe với, ta cũng muốn nghe.’ Lý Huyền Tuyết tò mò tiến lại gần.
‘Công chúa, chúng ta đang nói ngươi quả thật rất đáng yêu.’ Hàn Ngữ Phong mỉm cười nhìn nàng nói.
‘Thật sao?’ Mặt Lý Huyền Tuyết hơi hơi đỏ lên, liếc mắt trộm nhìn Tư Mã Tuấn Dật một cái.
‘Khó có dịp mà tất cả mọi người đều đến đây, để ta bảo phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, hôm nay các ngươi có thể ở lại đây dùng bữa chứ?’ Hàn Ngữ Phong thật lòng muốn giữ bọn họ lại.
‘Tốt quá!’ Lý Huyền Tuyết dường như rất cao hứng.
Hàn Ngữ Phong phân phó cho Xuân Vũ đi chuẩn bị rượu thịt, Lý Huyền Băng đề nghị nàng đánh đàn cho bọn họ nghe, bởi vì lần trước ở hoàng cung nàng làm cho bọn họ thật sự khó quên, nàng cũng rất vui vẻ nhận lời Lý Huyền Băng.
Sauk hi kết thúc một khúc nhạc cũng là lúc thức ăn đã được chuẩn bị tốt.
‘Ngữ Phong rất vui khi có thể kết giao bằng hữu cùng các vị, chúng ta hãy cùng nhau cạn một ly.’ Hàn Ngữ Phong cầm lấy ly rượu nói.
‘Được, cạn ly.’ Bọn họ mới vừa cầm ly rượu lên thì Cành nhi từ bên ngòai chạy vào trên tay cầm theo hình nhân tạp kỹ bị hư, nước mắt giọt ngắn giọt dài bổ nhào vào lòng nàng làm đổ đi ly rượu trong tay nàng.
‘Làm sao vậy Cảnh nhi?’ Hàn Ngữ Phong nhìn nó hỏi.
‘Tỷ tỷ, cái này bị hỏng rồi.’ Cảnh nhi tay cầm lấy hình nhân tạp kỹ, vẻ mặt không vui.
‘Cảnh nhi, đưa ta xem.’ Lý Huyền Băng buông ly rượu ra, cầm lấy hình nhân tạp kỹ nhìn một chút rồi nói: ‘Cảnh nhi, không có việc gì đâu, ta có thể lập tức giúp ngươi sửa lại nó.’
Lý Huyền Tuyết nhìn thấy hoàng huynh giúp Cảnh nhi sửa hình nhân tạp kỷ, Hàn Ngữ Phong thì ở một bên hỗ trợ không biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút thương cảm, cầm lấy ly rượu nói: ‘Tư Mã Tuấn Dật,chúng ta cạn ly.’ Nói xong liền một mình uống cạn.
Hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái sau đó chậm rãi uống hết rượu trong ly.
‘Sao lại thế này?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên cảm thấy được trong thân thể chậm rãi phát sinh phản ứng khác thường, cả người dần dần nóng lên không biết tại sao toàn thân lại tỏa nhiệt, nóng cháy đến khó chịu trong bụng dường như có lọai khát vọng gì đó mà nàng không hiểu được nó là cái gì? Nàng cũng không thể nói rõ chỉ cảm thấy trong cơ thể thật là khó chịu dường như đang cần một thứ gì đó, rốt cuộc là nàng đang khát vọng cái gì? Cần cái gì? Nàng cũng không nói rõ được là cảm giác này là như thế nàochỉ cảm thấy được cơ thể ngày càng khao khát mãnh liệt, trên đầu toát ra rất nhiều mồ hôi.
‘Tuyết nhi, ngươi làm sao vậy?’ Lý Huyền Băng sau khi sửa xong hình nhân tạp kỷ cho Cảnh nhi ngẩng đầu lên liền phát hiện sắc mặt dị thường của nàng, đôi mắt ửng đỏ đẹp mê ly để lộ dày đặc dục vọng làm cho hắn trong lòng sợ hãi.
‘Hoàng huynh,ta khó chịu quá, ta rất nóng.’Lý Huyền Tuyết cau mày tay không tự chủ được mà cởi bỏ quần áo trên người.
Đột nhiên lúc này Tư Mã Tuấn Dật cũng cảm thấy trong người thật khác thường thân thể lặng lẽ phát sinh phản ứng, hạ thể dột nhiên phình to ra, lọai cảm giác khổ sở này hắn rất quen thuộc.
‘Không xong rồi rượu này có xuân dược.’ Hắn đột nhiên hô to sắc mặt thay đổi rõ rệt.
‘Xuân dược?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt đứng ngay tại chỗ, không có phản ứng gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...