Ngược Ái

Sau khi công chúa cất bước rời khỏi, Tề Vũ liền trực tiếp đi đến vương phủ, bởi vì hắn là bằng hữu của Vương gia cho nên thị vệ canh cửa cũng không có ngăn trở hắn mà để cho hắn trực tiếp đi đến thư phòng.

‘Vương gia thật nhàn nhã.’ Hắn đẩy cửa vào liền thấy Tư Mã Tuấn Dật đang chăm chú vẽ một bức tranh sơn thủy.

‘Thế nào? Nhanh như vậy đã trở lại?’ Đầu của Tư Mã Tuấn Dật không ngẩng lên mà vẫn nhìn vào bức tranh, buổi sáng nghe quản gia nói công chúa muốn đi tìm Tề Vũ thì hắn hiểu được là nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tề Vũ tự mình ngồi vào ghế, bất mãn nói: ‘Cái gì mà nhanh, ngươi xem đi, mặt trời đã xuống núi rồi, ta đã thay ngươi bồi Công chúa một ngày mà ngươi thì nhàn nhã tránh ở trong nhà.’

‘Đó là do ngươi nguyện ý chứ ai bảo ngươi bồi, ngươi chỉ cần tìm một lý do nào đó rồi đuổi nàng đi là xong chứ gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông bút lông xuống, phủi phủi tay sau đó ngước ánh mắt tà mị nghi hoặc nhìn hắn nói: ‘Ngươi không phải là thích nàng chứ?’

Tề Vũ thở dài nói: ‘Nếu có thể thì ta thật sự rất thích nàng nhưng mà ta biết chúng ta không có khả năng cho nên ta đem cảm giác này chôn kín ở trong lòng.

‘Ngươi rất thẳng thắn và cũng rất hiểu chuyện đấy.’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút nói, bọn họ quả thật là không thể, Lý Huyền Tuyết là tới hòa thân làm sao có thể gả cho một thương nhân.

‘Vương gia, tại sao ngươi lại trốn tránh nàng? Công chúa không phải rất tốt sao, vừa thẳng thắn lại đáng yêu? Tề Vũ kỳ quái hỏi.


‘Ta chưa từng nói nàng không tốt, chỉ là ta không muốn hòa thân vì chính trị mà còn bởi vì nàng quá chủ động làm ta thấy phiền phức. Tư Mã Tuấn Dật ngồi ở một bên giải thích.

‘Cho nên ngươi liền trốn tránh nàng, nhưng ta xem ra Công chúa dường như rất thích ngươi, ngươi trốn được sao? Tề Vũ nhìn hắn, cố ý nói.

‘Ta có thể không trốn sao? Cho tới bây giờ ta còn không ăn một nữ tử nào ngang ngạnh giống như nàng.’  Tư Mã Tuấn Dật bất đắc dĩ lắc đầu, ngoài trốn tránh ra hắn thật sự không nghĩ ra chiêu nào khác.

‘Ha hả.’ Tề Vũ nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nói: ‘ Nữ tử có thể làm cho Vương gia phải trốn tránh, chỉ bằng điểm này thôi thì ta cũng thật bội phục Công chúa.’

‘Tề Vũ, không phải là ngươi vui sướng khi thấy người gặp họa chứ?’ Tư Mã Tuấn Dật bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái.

‘Ta làm sao dám vui sướng khi thấy người gặp họa, chỉ là ta đang nghĩ ngày mai có lẽ nàng sẽ xông vào vương phủ tìm ngươi.’ Tề Vũ nói, tuy rằng quên biết công chúa không lâu nhưng tính tình của Công chúa hắn lại rất rõ ràng, nàng thuộc lọai người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.

‘Ngươi nghĩ rằng ta sợ nàng tới đây sao? Đừng quên đây là vương phủ của ta, ngươi cho là nàng sẽ tìm được ta sao?’ Tư Mã Tuấn Dật một chút kinh hoảng cũng không có, khẳng định chắc chắn nàng sẽ không tìm được hắn.

‘Xem ra ta đã buồn lo vô cớ rồi, vậy Vương gia ngươi cứ tiếp tục trốn tránh nàng đi, ta đi về trước.’ Tề Vũ đứng dậy nói.

‘Ừ.’ Tư Mã Tuấn Dật đáp nhẹ một tiếng, chỉ cần hắn không cho nàng cơ hội, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ nản lòng.

Sáng sớm khi mặt trời vừa chiếu ra những tia nắng ấm áp thì Lý Huyền Tuyết đã mang theo Tang nhi đứng trước cửa vương phủ của Tư Mã Tuấn Dật.

‘Công chúa, thực xin lỗi. Vương gia nhà ta vẫn không có ở trong phủ.’ Quản gia nhìn thấy nàng vẫn nói câu nói cũ.

Lý Huyền Tuyết mỉm cười nói: ‘Không sao, bản Công chúa hôm nay không tìm hắn, bản Công chúa chỉ muốn đi thăm vương phủ một chút.’ Nói xong liền đi vào bên trong.

‘Ách.’ Quản gia hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới công chúa lại nói như vậy, nghĩ đến Vương gia đang ở bên trong liền vội vàng ngăn cản: ‘Công chúa, ta đi thông báo một tiếng.’


Lý Huyền Tuyết dừng bước, quay đầu lại cười như không cười nhìn hắn nói: ‘Vương gia nhà ngươi không phải không có trong phủ sao? Ngươi đi thông báo ai? Lại nói, ai có thể ngăn cản bản Công chúa?’

‘Chuyện này…’ Quản gia bị nàng hỏi làm cho á khẩu không trả lời được đành phải kiên trì la lớn: ‘Công chúa, xin mời.’

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn Lý Huyền Tuyết cười thầm một chút, hắn la lớn như vậy là muốn thông báo cho Tư Mã Tuấn Dật sao? Vậy thì hắn nhất định là đang ở trong vương phủ, xem ra chính mình đã đoán đúng.

Tư Mã Tuấn Dật nghe được âm thanh cùa quản gia thì trong lòng hoảng hốt, nàng thật đúng là đã tiến vào liền vội vàng trốn ở phía sau cửa âm thầm quan sát nàng.

‘Quản gia, đưa bản Công chúa đi xem phòng ngủ của Vương gia có được không? Lý Huyền Tuyết nói.

‘Đương nhiên là được, Công chúa xin mời đi lối này.’ Quản gia cung kính hồi đáp, hắn có thể nói không được sao?

Lý Huyền Tuyết chậm rãi xem xong phòng ngủ, lại xem đến thư phòng, sau đó nhàn nhã đi dạo xung quanh hoa viên nàng biết Tư Mã Tuấn Dật nhất định đang ở bên cạnh mình, trộm nhìn mình.

‘Công chúa có muốn nghĩ ngơi một chút hay không?’ Quản gia bồi ở bên cạnh ra tiếng hỏi, thực tế hắn muốn nói ‘Công chúa, người có thể đi rồi.’

‘Được, ta cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, chi bằng bản Công chúa ở tại nơi này dùng bữa đi.’ Lý Huyền Tuyết thuận miệng nói, một chút ý định bỏ đi cũng không có.


‘Dạ, nô tài lập tức đi phân phó.’ Quản gia nào dám kháng nghị, đành phải lui xuống thu xếp.

Âm thầm quan sát nàng Tư Mã Tuấn Dật không khỏi nhăn mặt nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Lý Huyền Tuyết thản nhiên cưởi, quay đầu lại cố ý lớn tiếng nói với Tang nhi đang đứng bên cạnh: ‘Tang nhi, ngươi nói thử xem Vương gia đã đi đâu? Khi nào thì trở về?’

‘Công chúa, chuyện này nô tỳ làm sao biết được? Hay là Công chúa cứ ở lại trong vương phủ chờ Vương gia trở về.’ Tang nhi theo nàng lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt hay động tác của nàng đều hiểu được, lập tức phối hợp nói.

‘Tang nhi, ngươi thật thông minh, chủ ý này của ngươi cũng không tồi, để cho ta nói với hoàng huynh một tiếng liền quyết định như vậy đi.’  Lý Huyền Tuyết liếc nhìn Tang nhi một cách tán thưởng. Tư Mã Tuấn Dật, ta cho ngươi trốn, xem ngươi trốn được đến khi nào?

Trốn ở phía sau hòn non bộ Tư Mã Tuấn Dật cảm thấy một trận bi ai, Lý Huyền Tuyết ngươi cho là ngươi muốn ở lại thì có thể ở lại sao? Đột nhiên nghĩ ra một kế sách liền vội vàng rời đi.

Quản gia đã chuẩn bị xong thức ăn liền lập tức tới thỉnh Công chúa đến phía trước, Lý Huyền Tuyết nhìn thấy thức ăn trên bàn cũng không tệ lắm vừa muốn động dũa liền nghe ngòai cửa truyền vào thanh âm yêu mị châm biếm.

‘Ai da, đường đường là một Công chúa lại cư nhiên truy đuổi nam nhân đến tận trong vương phủ, làm vậy mặt mũi còn biết để ở chỗ nào, thật là dọa người mà, trách không được mấy ngày nay Vương gia cũng không ở vương phủ thì ra là trốn tránh nàng nha, làm hại tỷ muội chúng ta mấy ngày kgông được nhìn thấy Vương gia.’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui