Từ vương phủ của Tư Mã Tuấn Lỗi trở về biệt quán, Lý Huyền Tuyết vẫn trộm nhìn sắc mặt của hoàng huynh, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia vui mừng, nàng không khỏi cười khẽ một chút, từ trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy hoàng huynh bị bất kỳ nữ nhân nào làm cho vui mừng bất thường như vậy, xem ra Hàn Ngữ Phong thật sự là một ngoại lệ.
‘Tuyết Nhi muội đang cười cái gì?’ Lý Huyền Băng nghe được âm thanh cười khẽ của nàng thì không khỏi quay đầu lại nhìn nàng.
‘Không có gì đâu hoàng huynh, ta là đang nghĩ có phải cuối cùng hoàng huynh cũng đã tìm được Hàn Ngữ Phong nên rất cao hứng phải không?’ Lý Huyền Tuyết thấy hắn tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được Hàn Ngữ Phong cho nên tâm tình nhất định rất kích động vui sướng.
‘Phải.’ Lý Huyền Băng thản nhiên lên tiếng, hắn thật sự rất vui sướng, hắn ngàn vạn lần cũng không thể ngờ nàng sẽ ở bên trong vương phủ, hắn cũng nhìn ra mối quan hệ của nàng cùng Tam vương gia tuyệt đối không đơn giản nhưng bất luận thế nào hắn cũng không muốn buông tay bởi vì sau rất nhiều năm đây là lần đầu tiên hắn động tâm đối với một nữ nhân.
‘Hoàng huynh, ta mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi trước.’ Lý Huyền Tuyết đứng lên nói, nàng nhìn ra Hoàng huynh đang có tâm sự, có lẽ hắn cần được yên tĩnh một chút.
‘Ừ, đi đi.’ Hắc gật gật đầu.
Trở về phòng, Lý Huyền Tuyết nằm lăn qua lộn lại trên giường không tài nào ngủ được, trong đầu vẫn nhớ lại tình hình xảy ra đêm nay, đột nhiên bật người ngồi dậy. Không được, nàng phải giúp hoàng huynh, nhưng phải giúp như thế nào đây? Nàng còn không biết Hàn Ngữ Phong cùng vị Vương gia kia có quan hệ như thế nào? Đúng rồi, Tư Mã Tuấn Dật. Nàng phải đi tìm hắn, hắn nhất định biết.
Sáng sớm Lý Huyền Tuyết lại mang theo Tang nhi đi đến trước cửa vương phủ của Tư Mã Tuấn Dật.
‘Công chúa, thực xin lỗi. Vương gia nhà ta không có ở trong phủ, thỉnh Công chúa thứ lỗi.’ Quản gia đem lời nói ngày hôm qua lấp lại một lần nữa.
‘Lại không ở trong phủ sao?’ Trong mắt Lý Huyền Tuyết rõ ràng mang theo hoài, sau đó nói: ‘ Bản Công chúa tìm hắn có chuyện quan trọng, ngươi ngẫm lại xem Vương gia nhà ngươi có thể đi nơi nào?’
‘Xin lỗi Công chúa, nô tài thật sự không biết.’ Quản gia vẫn trả lời như cũ, vừa hỏi đã nói không biết.
Một cỗ tức giận đột nhiên dâng lên trong lòng, đôi mắt đẹp của Lý Huyền Tuyết hung hăng theo dõi hắn nói: ‘Vậy ngươi nói cho bản Công chúa biết Tề Vũ công tử đang ở nơi nào? Đừng nói với ta là ngươi không biết?’ Nàng vẫn còn một câu nữa chưa nói, không chừng bọn họ ở chung một chỗ.
‘Tề công tử ở Tề phủ tại phố Đông, công chúa cứ đi thẳng về phía trước sẽ đến.’ Tuy rằng quản gia không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời thật chi tiết.
‘Đi thôi, Tang nhi.’ Lý Huyền Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái sau đó kêu Tang nhi đang đứng bên cạnh rời đi.
‘Công chúa, chúng ta đi đâu?’ Tang nhi đuổi theo nàng hỏi.
‘Ngươi cứ đi theo ta là được rồi.’ Lý Huyền Tuyết cũng không có trả lời với Tang nhi là mình muốn đi tìm Tề Vũ, nàng không tin là Tư Mã Tuấn Dật có thể trốn chạy được đi đâu? Hắn càng trốn thì càng làm nàng có hứng thú truy đuổi.
Trước cửa Tề phủ ở Phố Đông.
Hạ nhân mở cửa ra nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp trước mắt liền vội vàng hỏi: ‘Tiểu thư, người tìm ai?’
‘Ta tìm Tề Vũ, Tề công tử, xin hỏi hắn có ở nhà không?’ Lý Huyền Tuyết rất có lễ phép nói.
‘Công tử nhà ta có ở nhà, nô tài sẽ đi bảm báo ngay, xin hỏi quý danh của tiểu thư là gì?’ Thái độ của hạ nhân vui vẻ hỏi
‘Ngươi cứ nói là Lý Huyền Tuyết xin cầu kiến.’ Nàng mỉm cười nói.
‘Tiểu thư chờ một chút, nô tài lập tức đi bẩm báo.’ Hạ nhân vội vàng chạy vào trong phủ.
Lý Huyền Tuyết yên lặng chờ ở bên ngoài, rất nhanh cửa liền mở ra đã thấy Tề Vũ cước bộ vội vàng đi ra, nhìn thấy nàng nói: ‘Công…’
‘Tề đại ca.’ Lý Huyền Tuyết vội vàng ngắt lời hắn ý bảo hắn không cần nói thêm gì cả.
Tề Vũ lập tức hiểu được, cười khẽ một chút nói: ‘Tại sao người lại đến đây? Mau vào nhà đi.’
‘Tề đại ca, ta không vào đâu, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết Tư Mã Tuấn Dật đi đâu không?’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn hỏi.
‘Vương gia không ở vương phủ sao?’ Tề Vũ kỳ lạ hỏi ngược lại, hắn không có nghe nói Tư Mã Tuấn Dật rời đi nơi nào cả? Hay là Vương gia cố ý trốn tránh nảng?
‘Ta tìm hắn có chuyện quan trọng nhưng hắn lại không có ở vương phủ cho nên ta mới tới hỏi ngươi xem ngươi có biết hắn ở nơi nào không?’ Nhìn dáng vẻ của Tề Vũ thì hẳn là hắn không ở nơi này.
‘Chuyện này ta cũng không biết chính xác, có lẽ ở trà lâu, có lẽ ở tửu lâu, nhưng cũng có lẽ ở…’ Tề Vũ nhìn nàng một cái, không có đem hai từ thanh lâu nói ra.
‘Ta biết rồi Tề đại ca, Đã làm phiền ngươi rồi, ta đi trước đây.’ Thanh lâu phải không? Nàng không tìm ra hắn nàng sẽ không gọi là Lý Huyền Tuyết nữa.
‘Ngươi muốn đi tìm Vương gia sao? Hay là ta đưa ngươi đi?’ Tề Vũ gọi lại nàng, một mình nàng đi tìm Tư Mã Tuấn Dật hắn thật sự rất lo lắng.
‘Cám ơn ngươi, Tề đại ca.’ Lý Huyền Tuyết cảm kích nói ‘Có Tề đại ca giúp đỡ có lẽ ta sẽ tìm được hắn dễ dàng hơn.’
‘Đi thôi.’ Tề Vũ chỉ cười cười, hắn không thể bán đứng bằng hữu, nếu Vương gia thật sự trốn tránh nàng thì hắn cũng sẽ không giúp nàng.
Đi qua một đám tửu lâu trà lâu cùng thanh lâu mà vẫn không có tin tức gì của Tư Mã Tuấn Dật, đứng trước cửa thanh lâu cuối cùng của kinh thành Hoa Mãn lâu, Tề Vũ nhìn nàng một thân nam trang nói: ‘Công chúa, đây là thanh lâu cuối cùng rồi, có lẽ Vương gia có việc gì đó phải rời khỏi.’
‘Vào xem trước rồi nói.’ Kỳ thật nàng cũng không còn ôm hi vọng gì nữa. Nàng dường như đã khẳng định Tư Mã Tuấn Dật là cố ý trốn tránh nàng.
‘Tề công tử, đã lâu không tới.’ Bọn họ vừa xuất hiện ở cửa thì đã thấy một nữ tử quần áo sặc sỡ, thân hình lả lướt đang bước đến gần bọn họ.
‘Tránh ra, hôm nay ta đến để làm chính sự.’ Ánh mắt Tề Vũ có chút xấu hổ nhìn sang Lý Huyền Tuyết đang đứng bên cạnh, nhưng chỉ nhìn thấy khóe môi nàng đang mỉm cười, còn đầu thì ngó ngang ngó dọc.
‘Vậy hôm nay Tề công tử đến đây là có việc gì?’ Nữ tử thật thức thời lui về phía sau một chút, vẻ mặt cũng thật sự nghiêm túc.
‘Thúy Hồng, ta hỏi ngươi, hôm nay Vương gia có đến đây không?’ Hắn hỏi.
‘Không có, đã hai ngày rồi không có nhìn thấy Vương gia.’ Nữ tử lắc đầu.
‘Được rồi, ta đây đi trước.’ Tề Vũ nói xong sau dó quay đầu nhìn sang Lý Huyền Tuyết nói: ‘Hắn không ở đây.’
‘Ừ, chúng ta trở về đi.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...