Theo mùi hương thơm bay ra là một nữ tử y phục màu tím từ từ đi ra từ bên trong, khuôn mặt và đường cong đều đâu ra đấy, bộ ngực nhấp nhô theo bước chân, lông mi rất dài toát ra hương vị trần gian, chiếc mũi xinh xắn, miệng anh đào chúm chím, mái tóc thì vừa đen vừa dài kết thành một búi ở bên tai, vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay mềm mại trắng trẻo, người toát ra mùi hương thơm mát, đôi chân yểu điệu thướt tha đi ra… Khí chất tỏa ra cũng không hề bình thường thoát tục, thanh nhã ngay cả hoa sen cũng không bằng.
‘Thật xinh đẹp.’ Lý Huyền Tuyết nói khẽ, nàng ta nhìn thế nào cũng không giống nữ tử đi ra từ trong thanh lâu.
Vân Thường nhìn nàng hơi sửng sốt một mỹ nhân quốc sắc thiên hương không biết cải trang nam tới đây muốn gì? Nhưng chỉ trong nháy mắt đã mỉm cười nói: ‘Công tử khen ngợi Vân Thường không dám nhận.’
‘Vân Thường không nhìn bổn vương một chút sao?’ Tư Mã Tuấn Dật vô cùng thân thiết ôm nàng cười đặt ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Vân Thường giật mình một chút lập tức hiểu được cùng phối hợp với hắn ngồi trên đùi hắn hai tay ôm cổ hắn cười nói: ‘Vân Thường mỗi ngày đều ngóng trông Vương gi,a nhớ Vương gia nhưng Vương gia có mỹ nhân đã quên mất Vân Thường.’
Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật mang theo ý cười rất vừa lòng sự phối hợp của nàng ngón tay vuốt ve mặt của nàng thầm thì nói: ‘Bổn vương sao có thể quên Vân Thường chứ? Nàng xem không phải là ta đã đến đây sao? Hôm nay nàng phải bồi bổn vương chu đáo nha.’
‘Vương gia muốn Vân Thường bồi như thế nào?’ Vân thường ngậm lấy ngón tay không có một hạt bụi của hắn, đôi mắt đẹp nhìn trộm Lý Huyền Tuyết ở bên cạnh, không phải Vương gia muốn diễn cho nàng xem sao? Nàng thực ra là ai? Mà lại có thể khiến Vương gia kiêu ngạo vì nàng diễn trò, chỉ bằng điểm này thôi cũng đã làm cho bản thân cảm thấy bội phục và ghen tị.
Nhìn thấy bọn họ trắng trợn như ở chỗ không người Tề Vũ đứng ở đó cảm thấy sững sờ, Vương gia có ý gì đây? Bình thường nhiều nhất là hắn đến nghe Vân Thường cô nương đàn một khúc đến thưởng thức không hề có cái gì quá vậy sao hôm nay?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Huyền Tuyết hiện lên chút ửng hồng hắn thực sự như vậy, khuôn mặt khôi ngô cùng với thân phận cao quý của hắn khiến nữ nhân kia xiêu lòng cũng không có gì lạ, nữ nhân bên hoàng huynh mười người thì cả mười đều tự động tới cửa nhưng hoàng huynh không hề yêu, chẳng lẽ hắn yêu Vân Thường thật sao?
‘Vương gia, Vân Thường đừng quên còn có ta ở đây chứ.’ Tề Vũ nhịn không được ra tiếng nhắc nhở bọn họ chú ý.
‘Ngươi không nói thì ta quên mất.’ Tư Mã Tuấn Dật vuốt áo Vân Thường đôi mắt tràn đầy ẩn ý có một số việc cứ từ từ sẽ đến.
Vương gia để Vân Thường đàn cho các công tử ở đây nghe được không? Vân thường mỉm cười nói.
‘Được, Vân Thường cô nương là bậc xuất chúng của nghệ thuật đàn, hôm nay nhất định phải để bổn vương có cảm giác mới mẻ.’ Tư Mã Tuấn Dật không hề che dấu sự tán thưởng.
‘Vân Thường, xin được tấu mời Vương gia thưởng thức.’ Nàng nói xong bước đến đàn cổ đặt sẵn một bên, ngón tay vừa đặt xuống đã thấy tiếng đàn theo ngón tay êm tai vâng lên như tiếng nước chảy như tiếng nói nỉ non uyển chuyển triền miên (đặc tả 100 từ về tiếng đàn*chớp chớp* các nàng đừng chém ta nha^^)
‘Hay. ‘Lý Huyền Tuyết nhịn không được vỗ tay đến đôi mắt cũng mang theo sự khen ngợi tiếng đàn này thật sự rất hay sao trách được Tư Mã Tuấn Dật thích nàng.
‘Mấy ngày không thấy Vân Thường đánh đàn thôi mà cảm thấy càng ngày càng phải nhìn với cặp mắt khác.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng tán thưởng nói.
‘Vân Thường, nàng xứng đáng khi liên tiếp là hoa khôi đứng đầu, tài sắc vẹn toàn.’ Tề Vũ cũng khen ngợi, mỗi một lần có thể gây cho bọn họ cảm nhận khác nhau cũng chính là lý do vương gia làm khách của nàng.
‘Vân Thường thẹn không dám nhận, Vân Thường chỉ muốn mỗi một lần đều có thể làm cho Vương gia và Tề công tử thích ở trên thuyền hoa này mà thôi.’ Vân Thường đứng dậy châm trà cho bọn hắn trong đôi mắt đẹp ấy chợt lóe lên chút đau thương không biết hắn có hiểu được vì giữ hắn lại mà nàng trả giá rất nhiều không? Phía sau mỗi một lần tán thưởng nàng lại phải trả giá ít nhiều.
‘Sao không tới đây? Mỗi một lần đến bổn vương rất chờ mong.’ Tư Mã Tuấn Dật vừa ôm quá nàng vừa hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Lý Huyền Tuyết.
‘Hy vọng Vân Thường không làm cho làm cho Vương gia thất vọng.’ Vân Thường rất mềm mại tựa vào trên người hắn, tham lam hưởng thụ giờ khắc này mặc kệ hắn là vì cái gì? Nàng cảm thấy thật là tốt, hạnh phúc nhìn thấy lâu như vậy mà hôm nay là lần đầu tiên có thể tới gần hắn như vậy, có ai biết lòng của nàng giờ phút này có bao nhiêu xúc động.
‘Bổn vương sao lại thất vọng chứ? Không bằng đêm nay bổn vương ở lại cùng nàng được không?’ Tư Mã Tuấn Dật cố ý nói.
Vân Thường hơi sửng sốt giống như không thể tin được điều mà tai mình vừa nghe được cố nén không để cho âm thanh của mình thay đổi: ‘Vân Thường cầu còn không được nữa là.’ Tuy rằng biết hắn có ý tứ khác nhưng nàng vẫn hứng thú như cũ suốt hai năm qua ai cũng nói nàng là người của tứ Vương gia nhưng nào có ai biết trước kia ngay cả tay nàng hắn cũng chưa chạm qua, mọi người biết đều nói tứ Vương gia là hèn hạ hạ lưu, hắn đối với nàng chỉ là thương hoa tiếc ngọc, yêu thích nàng là vì không muốn nàng bị người khác bôi nhọ.
Biết trái tim hắn sẽ không dừng lại ở trên người một nữ nhân, cũng vì sợ mất đi hắn cho nên nàng đem tình yêu đó chôn dấu ở trong lòng suốt hai năm chỉ yên lặng chờ hắn không có hy vọng xa vời chỉ là chờ mà thôi.
‘Tề Vũ, ngươi đưa Lý công tử về trước đêm nay bổn vương ngủ lại tại thuyền hoa này.’ Tư Mã Tuấn Dật hướng về phía hắn dặn dò nói.
‘Vâng, Vương gia cứ yên tâm ta nhất định sẽ đưa Lý công tử an toàn về trong phủ.’ Tề Vũ cho dù có ngu cũng nhìn ra hôm nay hắn không giống với ngày thường mặc kệ hắn có nguyên nhân gì? Mình chỉ cần phối hợp với hắn sau đó xoay người quay sang Lý Huyền Tuyết, Lý công tử chúng ta về trước đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...