Lý Huyền Tuyết chạy một hơi, vất vả mới ra khỏi thanh lâu, cuối cùng nhịn không được thở hổn hển, quay đầu lại nhìn bên trong mắng một câu: ‘Nam nhân đáng ghét.’
‘Công chúa, chúng ta mau tìm đường đến biệt quán đi? Nếu không Vương gia sẽ lo lắng.’ Tang Nhi khổ sở nhăn mặt, may mắn là vừa rồi gặp nạn nhưng không gặp nguy hiểm gì, nếu không Vương gia chắc chắn sẽ giết mình.
‘Ừ, đi thôi.’ Nhìn trời không còn sớm nữa, Lý Huyền Tuyết cuối cùng cũng gật đầu, trải qua chuyện vừa rồi tâm tình của nàng cũng không được tốt, nhưng trước hết các nàng phải thay đổi y phục rồi mới quay về, nếu không hoàng huynh sẽ nghi ngờ vặn hỏi.
Cuối cùng khi hỏi thăm được đường để đi tới biệt quán, thì trước cửa đã thấy Lý Huyền Băng vẻ mặt giận dữ đứng ở đó, nhìn chằm chằm nàng.
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết biết hắn bực bội, liền đi qua đó gọi một câu, đừng nghĩ bộ dáng dịu dàng bình thường của hắn mà lầm tưởng, khi nóng giận là rất đáng sợ, rất dọa người.
‘Ngươi còn biết trở về, người đâu đem Tang Nhi kéo xuống đánh ba mươi trượng cho ta.’ Lý Huyền Băng bất kể lý do, lôi nàng sang một bên, ra lệnh cho thị vệ.
‘Dạ! Vương gia.’ Thị vệ ở cạnh đi tới, đã nắm lấy cánh tay Tang nhi lôi đi.
‘Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, lần sau nô tỳ không dám nữa.’ Tang Nhi hốt hoảng vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ, mặc dù đây không phải là sai lầm của nàng, nhưng đó cũng là công việc của một nô tỳ.
‘Dừng tay! Thả nàng ra.’ Lý Huyền Tuyết chắn ở phía trước Tang Nhi, sau đó giải thích: ‘Hoàng huynh, không liên quan tới Tang Nhi, chuyện này là muội muốn đi ra ngoài, chỉ là bọn muội ra ngoài chơi một lát, không phải đã trở về rồi sao?’
‘Ngươi còn dám nói, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Chủ nhân phạm sai lầm nô tài cũng có một nửa trách nhiệm, cho nên hôm nay, Tang Nhi phải bị đánh, để cho nàng nhớ kỹ về sau phải ngăn cản chủ nhân phạm sai lầm.’ Lý Huyền Băng lộ ra vẻ mặt âm trầm cũng không muốn tha cho Tang Nhi.
‘Công chúa cứu, cứu nô tỳ.’ Tang Nhi đáng thương rơi lệ cầu xin tha tội, ba mươi trượng đánh xuống liệu nàng còn sống hay không?
‘Hoàng huynh, dù sao nếu người vẫn muốn đánh thì đánh ta đi, như vậy ta sẽ càng nhớ kĩ, bất kể giá nào cũng không thể đánh nàng.’ Lý Huyền Tuyết thật lòng nói, thực ra nàng biết hoàng huynh thương nàng nên sẽ không đánh nàng.
Tang Nhi nhìn thấy công chúa bảo vệ mình như vậy, không biết là nên hận hay nên cảm kích công chúa, trong lòng thầm nhủ công chúa tạo ra sai lầm làm gì để mình gánh tội thay.
Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng cúi đầu, cuối cùng cũng thương xót: ‘Nếu không phải sáng sớm phải bái kiến Hoàng Thượng Thiên triều, ta nhất định không tha, ngươi trở về phòng đi.’ Nói xong phất tay áo đi vào trong viện.
Lý Huyền Tuyết thở phào nhẹ nhõm: ‘Tang Nhi đứng lên đi, chúng ta vào đi thôi, hoàng huynh sẽ không trừng phạt ngươi đâu.’
‘Cám ơn, công chúa.’ Tang Nhi đứng dậy cùng nàng trở lại phòng.
Sau khi ăn cơm chiều rồi tắm rửa thoải mái, Lý Huyền Tuyết ngồi ở bên giường, không biết vì cái gì bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay ở thanh lâu gặp cái tên nam tử khôi ngô tuấn tú, tà mị kia, tay không khỏi sờ lên bờ môi, nhớ lại bị hắn hôn trộm, sắc mặt ửng hồng lên: ‘Ta làm sao vậy chứ? Tại sao ta lại nghĩ đến hắn chứ?
‘Tuyết Nhi muội đã ngủ chưa?’ Ngoài cửa thanh âm của Lý Huyền Băng đột nhiên vang lên.
‘Vẫn chưa, hoàng huynh có việc gì sao? Vào đi.’ Lý Huyền Tuyết nói xong ra mở cửa.
Lý Huyền Băng đi vào phòng, nhìn thấy muội muội đơn thuần trước mắt, đôi mắt tiếp tục thâm trầm nói: ‘Tuyết Nhi, Vương gia Thiên triều có tam Vương gia Tư Mã Tuấn Lỗi, tứ Vương gia Tư Mã Tuấn Dật, nhưng hoàng huynh hy vọng ngươi có thể chọn tam Vương gia.’
Lý Huyền Tuyết không ngờ hoàng huynh lại nói tới vấn đề này, sửng sốt một chút hỏi: ‘Vì sao vậy hoàng huynh? Chẳng lẽ tứ Vương gia kia có bệnh không thể nói ra?’
‘Không phải.’ Lý Huyền Băng lắc đầu sau đó giải thích: ‘Tứ Vương gia anh tuấn tiêu sái, nữ nhân bên người rất nhiều, hoàng huynh không hy vọng muội bị ủy khuất gì? Tuy nói thái độ tam Vương gia làm người ta lạnh buốt nhưng là muội cũng không cần để tâm.’ Muội muội của hắn rất đơn thuần không hề có tâm địa xấu xa, trong lúc nữ nhân tranh đấu, giết người không thấy máu, cho nên hắn không muốn nàng gả cho Tư Mã Tuấn Dật.
‘Nga, được ạ.’ Lý Huyền Tuyết gật đầu, hoàng huynh nói nhất định không sai, chỉ là nàng không biết người định không bằng trời định.
‘Tuyết Nhi ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi sớm.’ Lý Huyền Băng có chút vui mừng, muội muội chắc chắn nghe lời của mình.
‘Dạ!’ Vậy hoàng huynh cũng nghỉ ngơi đi.
Sáng sớm Lý Huyền Tuyết dậy sớm, rời giường mặc trang phục công chúa lâm quốc, trang nghiêm cao quý, rồi cùng Lý Huyền Băng tiến cung gặp Hoàng Thượng.
‘Hoàng Thượng có chỉ, truyền Vương gia cùng công chúa láng giềng yết kiến.’ Một tiếng thái giám thông báo đi từ bên trong truyền ra.
Lý Huyền Tuyết nhìn triều phục Vương gia của Lý Huyền Băng minh chứng cho thân phận hắn rất tôn quý, cùng với khí chất cao quý tỏa ra trên người, nên Lý Huyền Tuyết nhất định cũng phải là công chúa ung dung xinh đẹp quý phái, chậm rãi từ bên ngoài đi vào chính điện.
Hoàng Thượng Thiên triều mặc một thân hoàng bào tôn quý, ngồi ở trên cao, tỏa ra khí phách làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực không lời, phía dưới bên trái là Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật và võ thần trong triều đứng thành một dãy, bên phải là Thừa tướng cầm đầu các văn thần.
‘Ngoại thần Lý Huyền Băng. Lý Huyền Tuyết tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.’
‘Bình thân.’ Giọng nói của Hoàng Thượng bình thản cũng không mất đi vẻ uy nghiêm.
‘Tạ ơn Hoàng Thượng.’ Lý Huyền Băng, Lý Huyền Tuyết đứng dậy, đứng ở đó hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng.
‘Công chúa đẹp quá.’ Thấy rõ dung nhan của nàng, triều đình phát ra một tia tán thưởng, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên giật mình, lại có thể là nàng, là vị tiểu công tử mà ngày hôm qua đã bị hắn đùa giỡn.
‘Công chúa quả nhiên là quốc sắc thiên hương.’ Hoàng Thượng nhìn dung nhan Lý Huyền Tuyết đôi mắt hiện lên một tia sợ hãi, than thầm trong lòng, có chút đáng tiếc vì sao nàng lại không gả cho hắn?
‘Tạ ơn Hoàng Thượng khen ngợi, Huyền Tuyết không dám nhận.’ Lý Huyền Tuyết hơi hơi hạ thấp người, sau đó đứng dậy lơ đãng, thoáng nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật đứng ở nơi đó, trong lòng cũng kinh ngạc. Hắn là ai vậy? Vì sao lại ở chỗ này? Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng phát lên một luồng khí tức giận, mặc kệ hắn là ai. Nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...