Ngược Ái

Thiên triều thật phồn hoa làm cho Lý Huyền Tuyết lóa mắt, thật nhiều thứ mới mẻ hấp dẫn ánh mắt của nàng, trái nhìn cái này, phải nhìn cái kia, làm cho Tang nhi phải khẩn trương theo sát một bên, sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nàng đột nhiên đứng trước một tòa thanh lâu hoa lệ, tràn ngập mùi son phấn, nghi hoặc nhìn vào cửa.

“A, đại gia, mời vào, mời vào để cho chúng tôi hảo hảo chiếu cố ngài.” Một nữ tử áo quần sặc sỡ đang giữ chặt một nam nhân đi ngang qua, giọng nói nũng nịu, thân thể áp sát vào người nam nhân.

“Đi thôi, tiểu yêu tinh.” Nam nhân liền ôm lấy cổ nàng đi thẳng vào bên trong.

Ánh mắt của Lý Huyền Tuyết thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào bọn họ, đột nhiên vẻ mặt hiện lên một tia hưng phấn, chẳng lẽ đây chính là kỹ viện mà người ta vẫn hay đồn đại. 

Nàng thấy thật tò mò, trước kia nàng thường xuyên nghe nhóm bằng hữu của hoàng huynh nói chuyện, nhưng mà mỗi lần nàng vừa hỏi đến bọn họ liền ngậm miệng lại, còn nói cái gì là tiểu hài tử thì không nên hỏi nhiều như vậy. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, nàng muốn vào xem thử nơi này một chút, xem nữ tử ở đây có gì không giống với người khác.

“Tang nhi, chúng ta vào trong.” Nàng kéo Tang nhi xông vào bên trong.

“Công chúa, không được, nơi này người không thể vào được, vả lại nơi này cũng không cho phép nữ tử đi vào.” Tang nhi một phen giữ chặt nàng lại, công chúa đúng là điên rồi, nơi này mà cũng dám đi vào.


Ánh mắt Lý Huyền Tuyết đảo nhanh một chút, vỗ tay nói: “Ta có cách rồi, đi thôi Tang nhi.” Nói xong nàng liền kéo Tang nhi tiến vào một quầy phục sức nằm ngay bên cạnh.

Không lâu sau, từ bên trong quầy một vị công tử tuấn tú răng trắng môi hồng đi ra, theo sau là một tên tiểu tùy tùng.

“Tang nhi, với bộ dạng hiện tại của chúng ta, có thể đi vào được rồi, phải không?” Lý Huyền Tuyết ở trước mặt Tang nhi biểu lộ vẻ hài lòng đối với tạo hình thiếu niên tuấn mỹ hiện tại của mình.

“Công chúa.” Nét mặt của Tang nhi tràn đầy vẻ khổ sở, nàng có quyền nói không sao? Nàng chỉ có thể theo công chúa đi vào.

Vừa tiến vào trong thanh lâu đã thấy một nữ nhân thân hình đẫy đà, trên dưới bốn mươi tuổi, đon đả ra tiếp đón, vừa nhìn thấy nàng trong mắt bà ta hiện lên một tia tinh quang nhưng rất nhanh liền che dấu đi, mặc kệ là nam hay là nữ chỉ cần không phải đến gây phiền toái mà lại cho bà nhiều bạc thì cứ coi như là không hay không biết gì mà nhiệt tình tiếp đón: “Công tử, lần đầu tiên tới đây sao? Có muốn Hoa ma ma giới thiệu cho ngươi một cô nương xinh đẹp không? Cam đoan ngươi nhất định sẽ vừa lòng.”

“Tùy ngươi quyết định đi, ta cũng không có yêu cầu gì quá cao.” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến đây, Lý Huyền Tuyết vẫn là có chút hoảng hốt, tùy tiện đưa ra một tấm ngân phiếu.

“Được! Xin mời công tử.” Hoa ma ma tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng đã hiểu ra được vài phần, phỏng chừng đây là vị tiểu thư của nhà nào đó, vì tò mò nên chạy đến đây xem thử, bất quá chỉ cần nàng mang bạc đến đây là được, bà hướng lên lầu hô to: “Bách Hợp, mau xuống tiếp khách.” 

“Đến ngay, ma ma.” Một nữ tử diện mạo thanh tú từ trong phòng đi ra, liền giữ chặt cánh tay Lý Huyền Tuyết nói: “Công tử, mời vào trong phòng để ta hầu hạ người thật tốt.”

“Tỷ tỷ, ta tự mình ngồi là được rồi.” Vừa vào tới phòng Lý Huyền Tuyết liền rút tay ra, tuy rằng đều là nữ nhân nhưng nàng vẫn có chút ngượng ngùng.

“Xì.” Bách Hợp cười thành tiếng, nói: “Tiểu thư, một khi đã thẹn thùng như vậy thì còn đến thanh lâu làm cái gì? “

“Ngươi biết…ta là…nữ nhi?” Lý Huyền Tuyết lắp bắp, kinh hãi nhìn nàng. 

“Đương nhiên biết, tiểu thư, ngươi xem ngươi đi, thân hình nhỏ xinh mà dung mạo lại đẹp như vậy, ta lăn lộn ở thanh lâu mà nam nữ cũng không phân biệt được thì chẳng phải thật là khiến người ta chê cười sao?” Bách hợp sâu kín nói, chuyện này cũng là bi ai của nữ tử thanh lâu.

Lý Huyền Tuyết nở nụ cười ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ, kỳ thật là ta chỉ là tò mò đến xem thôi chứ không có ý gì khác đâu.”

“Tiểu thư, chúng ta nên đi thôi.” Tang nhi ở bên cạnh lo lắng nói, người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay, nếu như còn ngu ngốc ở đây lâu thêm nữa, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?


“Tiểu thư nên đi đi, thanh lâu thì có gì mà tò mò chứ? Nơi này chỉ có một đám nữ tử số khổ mà thôi.” Trong mắt Bách Hợp hiện ra một tia ưu thương.

“Được rồi.” Lý Huyền Tuyết đứng dậy, nàng căn bản cái gì cũng chưa nhìn thấy, cũng không biết thanh lâu này là nơi như thế nào nữa?

“Vậy tiểu thư đi thong thả, Bách Hợp không tiễn.” Bách Hợp nhìn nàng, nàng đúng là sống ở trong phúc mà không biết phúc.

“Ân, tỷ tỷ, hẹn ngày tái ngộ.” Lý Huyền Tuyết nói xong thì cùng Tang nhi đi ra ngoài, vừa muốn xuống lầu chợt nghe phòng bên cạnh truyền ra thanh âm dị thường.

“Mẫu Đơn, có thích hay không? Có thoải mái hay không?” Giọng nói tà mị của một nam nhân đột nhiên vang lên.

“Thoải mái….” Giọng một nữ tử đang thở phì phò, đứt quãng trả lời.

Lý Huyền Tuyết nhăn mặt, nhíu mày, giọng nói của nàng ta rõ ràng là rất khó chịu tại sao lại nói là thoải mái? Chẳng lẽ nam nhân đó ngược đãi nàng ta? Thanh lâu chính là cái dạng này sao?

Tò mò không nhịn được, nàng nhìn thấy cánh cửa ở phía trước lộ ra khe hở, liền ghé mắt nhìn vào bên trong.

“Công chúa, đi thôi.” Tang nhi ở phía sau túm lấy vạt áo của nàng.


“Hư…” Lý Huyền Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng ý bảo nàng không cần nói chuyện, sau đó ánh mắt tiếp tục hướng vào bên trong nhìn.

Tư Mã Tuấn Dật quần áo không chỉnh tề, lồng ngực lõa lồ cường tráng, hai tay không ngừng cởi bỏ quần áo trước ngực của nữ tử, làm lộ ra khuôn ngực mềm mại, trong ánh mắt hắn mang theo ý  cười trêu đùa.

Nữ tử dưới thân sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt khép hờ như đang suy nghĩ nhưng lại phát ra những thanh âm làm cho người ta kỳ quái, bộ dáng dường như thống khổ lại dường như hưởng thụ.

“Thật là xấu hổ.” Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết từ từ đỏ bừng lên, không tự chủ được mà phát ra tiếng nói, nhưng vẫn nhịn không được tò mò mà tiếp tục xem trộm.

Nghe được ngoài cửa sổ phát ra thanh âm rất nhỏ, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên ngước đầu nhìn về hướng cửa sổ, trên môi hiện lên một nụ cười tà ác, cúi đầu hôn lên gương mặt đỏ ửng của nữ tử.

Nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, Lý Huyền Tuyết không khỏi hít một ngụm lãnh khí, làm thế nào mà lại có một nam tử tuấn mỹ như thế, mắt xếch, mũi cao, đôi môi cương nghị, khuôn mặt tuấn tú, khóe mội chợt nhếch lên một nụ cười tà mị. Trên đời này làm sao có người so với hoàng huynh cũng thật tuấn mỹ.

Trời ạ! Nàng nhìn thấy rõ ràng động tác của hắn. Hăn cư nhiên ngậm nụ hoa trên ngực của nữ tử vào miệng. Nàng cảm thấytrên  khuôn mặt của mình hơi nóng từ từ bốc lên, nàng không thể nhìn tiếp được nữa, liền muốn xoay người rời đi.

“Xem diễn xong rồi thì muốn đi sao?” Cửa đột nhiên bị mở ra, Tư Mã Tuấn Dật quần áo hỗn độn nhìn chằm chằm nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui