Ngược Ái

‘Dương Tranh, ta nghĩ sư huynh ngươi là hạng người gì không cần ta nói thì ngươi cũng hiểu rõ, nếu hôm nay rơi vào tay ngươi, Phong Hồn ta cũng không hề oán hận, ra tay đi.’  Phong Hồn nói xong liền nhắm mắt lại, cái chết đối với hắn cũng là một sự giải thoát.

Hỏa Vân Kiều đi một vòng lớn rốt cuộc đã tìm được vị trí của tân phòng, nhưng sao lại im lặng như vậy, chẳng lẽ Phong ca ca còn chưa tới? Chuyện này không giống như tác phong của Phong ca ca, nàng đang hết sức nghi hoặc thì đột nhiên lúc này trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.

‘Được, vậy ngươi cũng đừng trách ta.’ Ánh mắt Dương Tranh sửng sốt, tay đang cầm ám khí, chậm rãi nâng lên…

Thâm kêu lên một tiếng ‘Không tốt’, Phong ca ca không phải thất thủ nên bị bắt rồi chứ? Nàng hô to một tiếng: ‘Dừng tay.’ Sau đó đầy cửa xông vào.

Vân Kiều? Tại sao nàng lại đến đây? Phong Hồn nhìn nàng sửng sốt.

Dương tranh tay cầm ám khí đột nhiên chuyển hướng về phía Hỏa Vân Kiều.’Vân Kiều, mau tránh ra.’ Sắc mặt Phong Hồn lo lắng, hô to một tiếng.

Thân hình Hỏa Vân Kiều nhanh chóng di chuyển, tránh sang một bên, ám khí bay đến gào thét bên tai của nàng, sau đó là một đoạn tóc theo gió bay xuống. Sắc mặt của nàng tuy chưa biến sắc nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, Dương Tranh sử dụng ám khí quả nhiên xuất quỷ nhập thần, thiếu chút nữa nàng đã mất mạng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tản ra hàn khí bức người, hắn cảm thấy nàng sống đủ rồi sao?

Thấy nàng không có việc gì Phong Hồn mới yên lòng.


‘Ngươi là ai?  Tới đây có việc gì?’ Dương Tranh thầm giật mình, có thể trốn được ám khí của hắn thì người này nhất định không phải bình thường, chẳng lẽ là đến giúp Phong Hồn?

‘Ngươi không cần biết ta là ai, hôm nay ta đến là để mang hắn đi.’ Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nói. Đi đến bên cạnh Phong Hồn, quan tâm hỏi:’ Phong ca ca, chàng thế nào? Bị thương có nặng lắm không?’

‘Vân Kiều, ta không sao, chỉ là trúng thập hương nhuyễn cốt tán.’ Phong Hồn an ủi nàng.

Hỏa Vân Kiều liếc mắt một cái liến thấy ám khí nằm ở phía sau lưng hắn, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng hắn, ánh mắt nàng lạnh lùng, sau đó rút ra ám khí trên lưng hắn phóng về phía Dương Tranh.

Dương Tranh nhanh tay bắt được ám khí, đột nhiên sắc mặt thay đổi một chút, trên ám khí có độc mà hắn lại không biết, nàng đã hạ độc gì? Sắc mặt kinh hãi nhìn nàng nói: ‘ ngươi là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất dùng độc, Hỏa Vân Kiều?’ Trong lòng âm thầm hối hận, hắn nên sớm nghĩ đến chuyện này, nữ tử có thể tiếp cận được Phong Hồn không phải nàng thì còn ai? Đều do hắn nhất thời sơ ý.

‘Bây giờ mới biết được thì đã quá muộn rồi.’ Hỏa Vân Kiều cười lạnh nhìn hắn, hắn cư nhiên dám ám hại Phong ca ca của nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Giờ phút này dương Tranh chỉ cảm thấy cả người rùng mình, tay chân bắt đầu trở nên lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo giống như đang chậm rãi lan tràn khắp thân thể làm cho hắn nhịn không nổi mà toàn thân run lập cập.

‘Vân Kiều, hắn làm sao vậy?’ Lúc này Phong Hồn đã khôi phục lại khí lực, thập hương nhuyễn cốt tán trên người gần như đã được giải.

‘Hắn trúng Băng phách độc của ta, thân thể sẽ chậm rãi đóng băng mà chết, đây là hắn tự làm tự chịu, ai bảo hắn dám làm tổn thương chàng.’ Hỏa Vân Kiều trừng mắt nhìn Dương Tranh nói.

‘Dương Tranh tuy là ngươi giăng bẫy muốn giết ta, nhưng ngươi đã chuẩn bị mười vạn hoàng kim để mua mạng của chính ngươi, ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?’ Phong Hồn nhìn thấy lông mi của hắn đã nổi lên một tầng bạch sương, lạnh lùng nói.

‘Phong Hồn, Dương Tranh ta không phải hạng người sợ chết, nếu dám dẫn dụ ngươi tới đây thì ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu không phải ngươi chết thì chính là ta chết, ra tay đi.’ Trong mắt hắn cũng không có một tia sợ hãi.

‘Tính cách của hắn làm cho Phong Hồn có chút bội phục, hắn có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, hắn cũng không phải kẻ xấu xa, tội ác tày trời, đôi mắt theo dõi hắn nói: ‘ Dương Tranh, hôm nay ta tha cho ngươi, ngươi cũng biết được sư huynh của ngươi là hạng người gì? Cho dù ta không giết hắn, ngươi cho là hắn có thể sống được bao lâu? Nếu ngươi còn muốn báo thù thì cứ đến tìm ta, ta sẵn sàng tiếp đón.’


Dương Tranh không thể tin được nhìn chằm chằm hắn, một Phong Hồn nổi tiếng lãnh huyết vô tình mà lại cư nhiên tha cho hắn.

‘Vân kiều, cho hắn thuốc giải.’ Phong Hồn nhìn nàng phân phó.

‘Phong ca ca…’ Hỏa Vân Kiều có chút bất mãn, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.

‘Vân Kiều, chúng ta đi.’ Phong Hồn kéo nàng đi, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền thấy bên ngoài đã bị hộ vệ của Dương phủ vây kín.

‘Tránh ra.’ Đôi mắt Phong Hồn bắn ra hàn quang, hắn không muốn đại khai sát giới.

‘Phong ca ca, không cần làm phiền chàng, giải quyết bọn họ cần gì phải tự chàng ra tay.’ Hỏa Vân Kiều nhìn ra suy nghĩ của hắn liền ngăn cản, đối phó với những người này nàng chỉ cần động thủ một chút thì bọn họ lập tức trúng độc bỏ mạng.

‘Tất cả các ngươi tránh ra, để cho bọn họ đi.’ Lúc này Dương Tranh đã giải được Băng phách độc trên người, đi đến ra lệnh nói, đám phế vật này chẳng lẽ muốn chịu chết sao?

‘Dạ.’ Đám hô vệ liền thối lui qua một bên nhường đường.

Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều lạnh nhạt đảo mắt liếc bọn họ một cái sau đó rời đi.


‘Đại ca tại sao lại thả bọn họ?’ Nam tử lúc trước ở bên trong tân phòng đi tới hỏi.

‘Không muốn ở Dương phủ có thêm nhiều thi thể.’ Dương Tranh lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, vừa rồi hắn đã đi đâu? Lại nói chỉ với một đám hộ vệ này có thể bắt được hai người bọn họ sao? Chỉ sợ tất cả đều chịu chết thôi.

Trên đường trở về khách điếm, cả hai đều không nói gì.

‘Vân Kiều, tại sao ngươi lại đến đây?’ Phong Hồn ngồi ở trong phòng khách của nàng, đôi mắt có chút quan tâm, nếu đêm nay không phải nàng đến kịp lúc chỉ sợ hiện tại hắn đã là một khối thi thể lạnh như băng.

‘Phong ca ca, ta quyêt định rồi, sau này chàng đi đến đâu ta liền theo đến đó. Chàng có thể không tiếp nhận ta, nhưng chàng không thể quản ta, không cho ta đi theo chàng.’ Vẻ mặt Hỏa Vân Kiều kiên quyết, nàng đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi ý định.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của nàng, Phong Hồn chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với nàng một lần, suy nghĩ thật lâu sau đó nói: ‘ Vân Kiều, ngươi có biết ta là người xấu không? Chẳng những thế mà ta lại còn là một sát thủ, mỗi ngày đao kiếm đều dính máu, kẻ thù của ta thì nhiều vô số kể, nói không chừng một ngày nào đó chính ta cũng không biết tại sao mình bỏ mạng, người như ta là không thích hợp thành thân, ta sẽ chỉ liên lụy người khác, ngươi có hiểu hay không? Tại sao….

=== ====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui