Khóe miệng của Hàn Ngữ Phong giơ lên thành một vòng cung rất lớn, giọng nói thật nhẹ, nghiêm túc hỏi hắn: “ở trong mắt của ngươi ta thật sự không tốt đẹp một tý nào sao?”
Tư Mã Tuấn Lỗi hơi hơi sửng sốt, khóe miệng hàm chứa ý cười nói: “Đương nhiên không phải, ở trong mắt của ta, ngươi kiên cường lương thiện, tuy nhu nhược nhưng cũng rất quật cường.”
Hàn Ngữ Phong bị hắn tâng bốc nên sắc mặt ửng đỏ, nàng có tốt đẹp như vậy không? Khẽ khép mắt lại không dám nhìn vào mắt hắn.
“Ngữ Phong, ta đây ở trong mắt của ngươi rốt cuộc là cái dạng người gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi không để cho nàng lảng tránh, hắn muốn biết ở trong lòng nàng hắn là cái dạng người gì?
“Bá đạo, mãnh lệt, cường bạo, ngang ngạnh, không nói lý lẽ.” Hàn Ngữ Phong trả lời rất nhanh, hắn vốn chính là người như vậy.
Tuy rằng đã sớm dự đoán được đáp án này, nhưng thật sự khi nghe chính miệng nàng nói ra làm cho ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi ảm đạm hẳn đi, xem ra mình ở trong lòng nàng đúng là không tốt đẹp tý nào.
Trong mắt Hàn Ngữ Phong ẩn chứa ý cười, ngẩng đầu lên hôn nhanh lên môi hắn một cái rồi nói: “Ta chính là thích ngươi như vậy.” Nói xong liền vùi đầu vào trước ngực hắn, kỳ thật có một câu nàng vẫn chưa nói đó là vài lần hắn muốn cùng sinh cùng tử với nàng đã làm nàng nảy sinh tình cảm với hắn.
Thân hình của Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ chấn động, ngay lập tức ánh mắt lóe lên tia vui mừng, trên môi dường như vẫn còn lưu lạị hơi ấm của nàng, hai tay nâng mặt của nàng hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”
“Nói thật cái gì? Ta có nói cái gì sao? Sao ta lại không biết vậy?” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt vô tội, nhưng đôi mắt to biểu lộ ý cười lại bán đứng nàng.
“Ngươi thật sự không biết?” Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi toát lên một tia uy hiếp.
“Không biết.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, trong lòng tin chắc rằng hắn sẽ không dám dùng cách kia để uy hiếp nàng, nàng mới không sợ, nàng cũng không tin hắn lại không để ý đến đứa nhỏ trong bụng nàng.
“Thật không?” Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay nâng cằm của nàng lên, trong mắt mang theo nhiều tia tà ác.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong lập tức cảnh giác đứng lên, hắn lại muốn dùng đến biện pháp gì để uy hiếp nàng?
“Ngươi nói đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi mỉm cười tà ác, đột nhiên đẩy nàng ngã xuống, nắm chân ngọc của nàng lên, các ngón tay nhẹ nhàng trượt qua trượt lại trong lòng bàn chân nàng.
“Ha hả….” Hàn Ngữ Phong nhịn không được mà cười lớn lên, giãy dụa muốn rút lại chân: “Không cần.”
“Không cần? Vậy hãy nói lời nói mà ta muốn nghe.” Tay của Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn chưa dừng lại, cũng là trong lúc vô ý hắn phát hiện ra nàng rất là sợ nhột.
“Không cần.” Hàn Ngữ Phong cắn răng chịu đựng lên tiếng.
“Tốt, có chí khí, vậy thì đừng trách ta.” Nói xong Tư Mã Tuấn Lỗi liền tăng lực đạo trên tay.
“Ha hả… Không cần.” Hàn Ngữ Phong chịu không nổi sự nhột nhạt kia mà không nhịn được cười, vừa cười vừa hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Có nói không?” Khóe miệng Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo ý cười, hắn còn sợ không chế phục được nàng sao?
“Được… Ta nói… Phu quân.” Hàn Ngữ Phong vừa cười vừa nói đứt quãng.
“Không phải những lời này.” Tay Tư Mã Tuấn Lỗi chậm rãi dừng lại.
Hàn Ngữ Phong thở không ra hơi, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Vậy đó là cái gì? Ngươi dạy ta đi.” Những lời hắn muốn nghe nàng không nói.
“Tự mình suy nghĩ đi, ta đếm đến ba nếu ngươi không nói thì ta sẽ tiếp tục.” Tư Mã Tuấn Lỗi nghiêm giọng nói, sau đó híp mắt lại đếm: “một…”
Hàn Ngữ Phong không phục, trừng mắt nhìn hắn, không có một chút ý định thỏa hiệp.
“Hai…”
Hàn Ngữ Phong khẽ cắn môi, nhưng vẫn chưa nói.
“Ba…”
Tiếng nói vừa dứt, Tư Mã Tuấn Lỗi liền vươn tay ra…
“Phu quân, ta thích ngươi.” Hàn Ngữ Phong cắn răng la lên.
“Ha ha…” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa lòng phát ra một trận cười to, thân thủ ôm lấy nàng, sớm nói ra không phải tốt hơn sao?
“Cười, cười chết ngươi đi.” Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng nói, chỉ biết uy hiếp nàng thôi.
“Ngữ Phong, ta cũng thích ngươi.” Đột nhiên Tư Mã Tuấn Lỗi nói ở bên tai của nàng.
Thân thể của hắn thả lỏng, khóe môi nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào, đây xem như là ngôn ngữ dịu ngọt nhất của hắn rồi.
“Tốt lắm, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nên nghĩ ngơi thật tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi buông nàng ra, đặt nàng nằm xuống giường, giúp nàng đắp chăn cẩn thận.
“ừ.” Hàn Ngữ Phong quả thật có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, tay gắt gao nắm chặt hắn, chính nàng cũng không biết từ khi nào nàng đã ỷ lại vào hắn như vậy.
“Ngủ đi, ta ngồi bên cạnh của ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nói.
Quỷ môn.
Hỏa Vân Kiều một mạch đi tới Quỷ môn, tiến thẳng đến phòng ngủ của Phong Hồn, một cước liền đá văng cửa.
“Ngươi tới làm gì?” Phong Hồn ngồi ở trên ghế đang bắt tay vào lau bảo kiếm, đầu cũng không ngẩng lên, có thể xông thẳng vào phòng hắn ngoại trừ nàng ra ở trong Quỷ môn này không có người thứ hai.
“Phong Hồn, ngươi thích Hàn Ngữ Phong phải không?” Hỏa Vân Kiều mở miệng ra liền chất vấn.
Phong Hồn ngẩng đầu lên, tử mâu lạnh lùng nhìn nàng nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi?”
Thấy hắn không phủ nhận, trong lòng Hỏa Vân Kiều đã tìm được đáp án, cắn răng hung hăng nói: “Phong Hồn, ngươi là của ta, chỉ có thể thích ta, không thể thích người khác.”
“Nhàm chán.” Phong Hồn lạnh lùng phun ra hai chữ, những lời này hắn đã nghe vô số lần, nghe mãi làm cho hắn thấy nhàm chán.
“Phong Hồn, ta là thật sự thích ngươi cho nên ngươi chỉ có thể thích ta, nếu ngươi không thích ta, ta đây sẽ đi giết Hàn Ngữ Phong.” ánh mắt Hỏa Vân Kiều lạnh lùng uy hiếp.
“Hỏa Vân Kiều, ngươi không cần náo loạn ở đây.” Phong Hồn một chút cũng không đem lời uy hiếp của nàng để vào trong mắt.
“Ta không có náo loạn, ta là đang nói thật, ngươi cũng biết ta có thể làm được mà.” ánh mắt Hỏa Vân Kiều cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.
“Có ta ở đây ngươi cho là ngươi có thể giết được Hàn Ngữ Phong sao?” Phong Hồn cũng lạnh lùng nhìn nàng nói.
Không khí bỗng nhiên trở nên khẩn trương, cái loại hơi thở hỏa dược nguy hiểm này từ từ bốc lên ở hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...