Ngược Ái

Lý Huyền Băng cười khổ, nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Ngữ Phong, không phải ngươi đã quyết định rồi sao?’

‘Phải.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ gật đầu.

‘Ngữ Phong, chẳng lẽ ta thật sự không còn cơ hội nào sao?’ Lý Huyền Băng dịu dàng nói, tuấn mâu ẩn chứa rất nhiều ưu thương, dù hắn cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được lòng của nàng.

‘Thực xin lỗi.’ Hàn Ngữ Phong hạ đôi mắt đẹp, thấp giọng nói, không phải nàng không hiểu lòng hắn, mà là nàng không thể hồi đáp.

‘Ngữ Phong, ngươi nghỉ ngơi tốt, ta ra ngoài trước, ngươi muốn ở lại đâu thì ta sẽ an bài chỗ đó cho ngươi.’ Lý Huyền Băng bất đắc dĩ đáp ứng.

‘Cám ơn.’ Ngoài hai chữ này ra, nàng thật sự không biết mình nên nói cái gì?

Thời gian trôi thật nhanh, trong nháy mắt đã đến thời hạn. Sáng sớm, khi mặt trời vừa lên,  ở biệt quán không khí lại dị thường, tất cả mọi người đang vội vàng thu dọn đồ đạc.

Hàn Ngữ Phong nắm bàn tay nhỏ bé của Cảnh nhi, đứng chờ ở cửa biệt quán, mỗi một thời khắc qua đi nàng lại không nhịn được mà nhìn sang phía sau, lòng chua xót. Nàng đang chờ đợi cái gì, hy vọng cái gì? Hắn sẽ không đến sao?


‘Ngữ Phong lên xe đi. Đồ đã chuẩn bị xong rồi.’ Lý Huyền Băng đi trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.

‘Ừ, được.’ Hàn Ngữ Phong không chần chừ, liền kéo Cảnh nhi lên xe ngựa. Tóm lại phải rời khỏi đây rồi, nàng còn lưu luyến chuyện gì?

Xe ngựa đi chưa xa thì từ góc tường, một bóng dáng cao lớn đi ra, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn theo chiếc xe ngày càng rời xa kia, hắn cười nhạo chính mình, hắn đến đây làm gì? Hi vọng nàng đột nhiên đổi ý sao? Khi không còn thấy bóng dáng xe ngựa nữa, hắn ảm đạm xoay người rời đi, từ nay về sau cuộc sống của hắn không còn có nàng.

Xe ngựa mới ra đến ngoài cửa thành, Hàn Ngữ Phong liền cảm thấy đầu có từng đợt choáng váng, xe ngựa xóc làm cho dạ dày nàng đảo lộn, nàng cố nén không phát ra tiếng.

Xuân Vũ phát hiện ra sự khác thường của nàng, vội vàng đỡ lấy nàng hỏi: ‘Người làm sao vậy phu nhân? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Không thoải mái ư?’ Bởi vì đã rời khỏi vương phủ, cho nên gọi nàng là phu nhân.

‘Xuân Vũ, ta không chịu được nữa, ngươi mau bảo họ dừng xe ở lại, ta thấy buồn nôn.’ Hàn Ngữ Phong cầm lấy tay nàng, mê muội nói, dạ dày ngày càng khó chịu, không nhịn được liền vọt về phía trước.

‘Dừng xe, mau dừng xe.’  Xuân Vũ vội vàng hướng về phía người đánh xe hô.

Xe ngựa lập tức ngừng lại, Hàn Ngữ Phong cũng nhịn không được liền nhảy xuống xe ngựa, xoay người ở một bên nôn thốc nôn tháo, Xuân Vũ hoảng sợ, vội đỡ lấy nàng, nhẹ vỗ lưng cho nàng.

‘Làm sao vậy? Ngữ Phong, ngươi không thoải mái ư.’ Lý Huyền Băng phi thân xuống ngựa, bước nhanh đến chỗ nàng, quan tâm hỏi.

Thật vất vả nàng mới ngừng nôn mửa, ngẩng đầu lên yếu ớt cười nói: ‘Ta không sao.’ Vừa dứt lời, thân mình liền mềm nhũn, ngất đi.

‘Phu nhân.’

‘Ngữ Phong.’ Lý Huyền Băng đỡ lấy thân hình vô lực của nàng, thấy nàng tái nhợt, sắc mặt không có một tia huyết sắc, lập tức phân phó nói: ‘Người tới lập tức quay lại, đi tìm đại phu.’

‘Dạ Vương gia.’ Một tên thị vệ lĩnh mệnh, phi than lên ngựa chạy vội đi.

Lý Huyền Băng ôm nàng trở lại xe ngựa, Xuân Vũ ở một bên dùng khăn lụa lau mồ hôi cho nàng, lo lắng đợi đại phu đến.


Đát đát đát đát đát đát… tiếng vó ngựa từ xa vang đến, rồi dừng lại bên cạnh mã xa.

‘Vương gia đại phu đã mời tới.’ Thị vệ đỡ đại phu xuống ngựa, rồi hồi bẩm lại.

‘Mau vào đi.’ Lý Huyền Băng sắc mặt lo lắng, giọng điệu cũng lo lắng.

‘Tuân lệnh.’ Thị vệ vừa đáp vừa giúp đại phu lên xe.

Bên trong xe ngựa, thầy thuốc kiểm tra mạch cho Hàn Ngữ Phong, một lúc sau mới buông tay nàng ra, rồi chắp tay nói: ‘Vương gia, xin chúc mừng, phu nhân có hỉ, không phải bị bệnh.’

Có thai? Lý Huyền Băng sắc mặt cứng đờ, nhìn Hàn Ngữ Phong trong lòng ngực, nàng cư nhiên có con với Tư Mã Tuấn Lỗi, thật sự là thiên ý trêu người.

Xuân Vũ ở bên cạnh lại vui vẻ không thôi, ông trời phù hộ Vương phi có con với Vương gia, như vậy thì có phải nàng sẽ không đi nữa không?

Bất quá hiện tại thai nhi mới hơn một tháng, thân thể phu nhân lại không tốt, càng về sau càng dễ xảy ra điều bất trắc, càng không thích hợp lặn lội đường xa hay xuất môn, nên tĩnh dưỡng thật tốt thì mới có thể an thai.’ Thầy thuốc lại tiếp tục nói.

‘Không thể lặn lội đường xa? Lý Huyền Băng mâu quang trầm xuống, vậy nói cách khác là nàng không có khả năng rời khỏi nơi này?

‘Ngô.’ Hàn Ngữ Phong đang hôn mê, cảm thấy không thoải mái, đôi mi thanh tú nhíu một chút rồi  chậm rãi mở to mắt nhìn bọn họ nói: ‘Ta làm sao vậy?’


‘Phu nhân, chúc mừng ngươi, ngươi có thai.’ Xuân Vũ thấy nàng mở to mắt, nhịn không được vui mừng nói.

‘Có thai? Ai?’ Nàng sao? Hàn Ngữ Phong ánh mắt không thể tin hỏi, Xuân Vũ nhẹ gật đầu.

‘Chúc mừng phu nhân có thai.’ Thầy thuốc thấy nàng tỉnh lại, vội vàng chúc mừng, hy vọng sẽ lấy được nhiều tiền thưởng.

Có thai, nàng có thai, nàng có con với Tư Mã Tuấn Lỗi, trong mắt đẹp toàn là khiếp sợ, không thể tin được. Một lúc sau mới hồi phục tinh thần, tay không tự chủ khẽ xoa lên bụng, mắt hiện lên một tia dịu dàng. Nàng có con.

‘Phương thuốc này rất tốt.’ Đại phu đưa đơn thuốc cho Lý Huyền Băng.

‘Người đâu. Lấy phần thưởng cho đại phu rồi đưa hắn trở về, mặt khác cũng lấy thuốc này luôn.’ Lý Huyền Băng hướng về phía ngoài xe ngựa, phân phó nói.

‘Đa tạ, đa tạ.’ Đại phu nói xong liền lui ra ngoài.

‘Ngữ Phong, đại phu nói thân thể ngươi không thích hợp đi xa. Ta nghĩ chúng ta nên quay về thành, ở lại biệt quán để ngươi an tâm dưỡng thai.’ Lý Huyền Băng hỏi nàng, che dấu nội tâm chua xót của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui