Hàn Ngữ Phong đứng lặng tại chỗ, nàng muốn đánh cược nhưng nàng lại sợ nếu thật sự phải qua biên giới thì sao, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng rất rõ người trong lòng mình là ai, dĩ nhiên đó không phải là Lý Huyền Băng.
‘Ngữ Phong nếu ngươi không rõ lòng mình thì tại sao lại không đánh cược một lần? Ta đáp ứng ngươi, khi ngươi theo ta ra biên giới, ta sẽ tìm phòng, dàn xếp chỗ ở cho ngươi, nhất định không cưỡng cầu, ép buộc ngươi. Ta không phải là ngươi đê tiện như vậy.’…. nhất là với nữ nhân mà ta thích, những lời này thì hắn chỉ nói thầm trong lòng.
Lời nói của hắn khiến Hàn Ngữ Phong động tâm, cuộc sống đó tựa hồ đúng như mong ước của nàng, nhưng nàng có thể làm như vậy sao?
‘Ngữ Phong, chẳng lẽ ngươi nguyện ý ở lại vương phủ để hàng ngày nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cùng đứa nhỏ, nhìn thấy bọn họ một nhà vui vẻ hòa thuận?’ Lý Huyền Băng lại nói ra lòng nàng, hung hăng đâm thêm một đao nữa, buộc nàng phải ra quyết định.
Hàn Ngữ Phong gắt gao cắn đôi môi cánh hoa, tay dùng sức cọ cọ khăn lụa, nàng tựa hồ nhìn thấy hình ảnh bọn họ một nhà hạnh phúc, tâm lại nhói đau, thì ra nàng để ý như vậy sao?
Lý Huyền Băng cũng không bức nàng nữa, hắn biết nàng cần suy nghĩ cẩn thận.
Ngự hoa viên.
‘Tuấn Dật, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nếu không có chính sự thì tránh ra, ta phải về phủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía Tư Mã Tuấn Dật đang che trước mặt hắn, rồi quát.
‘Tuấn Lỗi. đương nhiên là có chính sự. Hoàng Thượng muốn ta tới hỏi ngươi nên giải quyết chuyện Lý Huyền Băng thế nào?’ Tư Mã Tuấn Dật hỏi, muốn giữ chân hắn.
‘Ta đã nói rồi. Ta mặc kệ, đó là chuyện của Hoàng Thượng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt liếc hắn mắt một cái, hắn không muốn nhúng tay vào nữa.
‘Ngươi mặc kệ? Sao ngươi có thể mặc kệ, chẳng lẽ ngươi không sợ Hoàng Thượng đồng ý để Ngữ Phong đi cùng hắn?’ Tư Mã Tuấn Dật thử hỏi hắn.
‘Hắn sẽ không làm như vậy? Ta cũng không cho phép Ngữ Phong đi, chuyện này là không thể nào!’ Tư Mã Tuấn Lỗi tựa hồ tuyệt không lo lắng.
‘Vậy nếu đó là ý của Ngữ Phong thì ngươi sẽ làm thế nào?’ Tư Mã Tuấn Dật cố ý không buông tha hắn, hắn lo lắng nàng có thể đồng ý.
‘Tuấn Dật, ngươi có ý gì? ‘Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên sinh nghi, mày kiếm vừa nhíu vừa nhìn hắn nói.
‘Không có ý gì? Tuấn Lỗi ngươi đa nghi rồi, ta chỉ tự nhiên hỏi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bị dọa, lập tức nhảy ra xa, nếu hắn mà biết thì chỉ sợ hắn giúp mình lột da luôn.
‘Chẳng lẽ Hoàng Thượng truyền Ngữ Phong tiến cung?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt thay đổi, vội vàng bước nhanh đến ngự thư phòng.
Phía sau, Tư Mã Tuấn Dật thở dài: ‘Hắn sao lại thông minh như vậy, ta chỉ còn cách trốn đi thôi.’
Ngự thư phòng
Cửa đột nhiên bị mở ra Hoàng Thượng đi đến nhìn nàng hỏi: ‘Hoàng tẩu ngươi đã có quyết định chưa?’ Kỳ thật chính hắn lại hi vọng nàng có thể đáp ứng, nhưng như vậy lại thật có lỗi với hoàng huynh.
‘Hoàng Thượng, nô tì đã suy nghĩ cẩn thận. Hàn Ngữ Phong chỉ là kẻ lòng dạ độc ác, chỉ biết do dự, lại bẩn thỉu độc ác, hại mình hại người.’
‘Hoàng tẩu nói vậy là có ý gì?’ Hoàng Thượng nhìn chằm chằm nàng, Lý Huyền Băng cũng nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng trả lời.
‘Nô tì nguyện ý cùng Vương gia rời đi.’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt thâm trầm, buồn rầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ, nàng sẽ nhường hắn lại cho Thúy Hà cùng đứa nhỏ.
Ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng phẫn nộ của Tư Mã Tuấn Lỗi: ‘Ngươi cứ như vậy định rời khỏi ta? Muốn đi cùng hắn sao?’
‘Bính ————–‘
Một tiếng động lớn vang lên, cửa ngự thư phòng mở toang, có thể thấy người phá cửa dùng sức rất lớn.
Hàn Ngữ Phong thân thể không khỏi run lên, hắn đã nghe thấy.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, vừa rồi không phải đã nghe rồi sao, vẫn còn không hiểu?’ Lý Huyền Băng nhìn theo hắn, con ngươi đen mang theo vài phần vui sướng và đắc ý.
Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt xanh mét, trên trán nổi gân xanh, nhưng không rên một tiếng, ánh mắt sắc bén và tàn nhẫn nhìn chằm chằm Hàn Ngữ Phong lúc này đang cúi đầu.
‘Là ta muốn rời khỏi ngươi.’ Hàn Ngữ Phong không suy nghĩ nữa, thanh âm tuy rất nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng.
Tư Mã Tuấn Lỗi nắm chặt tay, nỗi đau không thể nói thành lời. Hắn cảm thấy tâm giống bị liệt hỏa đốt cháy, huyết cũng chảy sạch, mơ hồ không thể nói thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.
Hàn Ngữ Phong hoàn toàn cũng không ngẩng đầu. Nàng không dám nhìn hắn, nhưng cho dù không nhìn, nàng cũng có thể cảm nhận được áp lực của hắn, sự phẫn nộ ngập trời tuy vô hình nhưng hơi thở lại bức người, nàng cũng biết hắn đang hung hăng chăm chú nhìn nàng.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi thật giỏi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi ngoan mị chuyển thành cuồng bạo, lửa giận cơ hồ bắn ra khỏi mắt, tiến đến nắm lấy cổ tay Hàn Ngữ Phong.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi buông nàng ra.’ Lý Huyền Băng thấy vậy đột nhiên mày nhăn lại, lạnh lùng nói.
‘Lý Huyền Băng, chỉ cần nàng vẫn là Vương phi của ta, ngươi không có tư cách quản. Cút ngay.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giận dữ dùng lực cầm tay Hàn Ngữ Phong, dường như muốn bẻ gẫy cổ tay mảnh khảnh của nàng.
‘Hoàng huynh, không….’ Hoàng Thượng vừa muốn nói đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng nhìn tới, vội ngậm miệng lại.
‘Theo ta hồi phủ.’
‘Không thể.’ Lý Huyền Băng dùng thân thủ ngăn cản hắn.
‘Tránh ra, ta nói lần cuối. Tránh ra.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu lạnh như băng, như đao phong, điên cuồng tức giận, làm cho người ta sợ hãi.
‘Vương gia, mời ngươi tránh ra. Để ta và hắn hồi phủ.’ Hàn Ngữ Phong đau đến nhíu mi, nhưng lại không giãy dụa. Lần này là nàng làm hắn thương tổn, mặc kệ Tư Mã Tuấn Lỗi muốn trừng phạt nàng thế nào, nàng cũng không trách hắn.
Lý Huyền Băng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, cánh tay không tình nguyện thu hồi lại.
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không nói nữa, mâu quang thầm đắc ý, nhưng cũng làm cho người ta sợ hãi, nắm chặt tay nàng bước ra khỏi thư phòng, cước bộ rất nhanh, mỗi bước đều mang theo sự lạnh lẽo. Hàn Ngữ Phong cơ hồ bị hắn kéo đi vô cùng chật vật và khổ sở. Nàng có thể cảm nhận được tâm tư hắn thịnh nộ đến thế nào!
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...