Ngược Ái

‘Vương gia, ngươi nói Toàn Vũ dùng dao cắt đứt tóc của hoàng huynh ta là thật sao?’ Lý Huyền Tuyết sắc mặt lo lắng, muốn xác nhận chuyện này một lần nữa, đây không phải là chuyện nhỏ.

‘Vì vậy cho nên mới đến thỉnh công chúa, ngươi xem có biện pháp nào có thể khiến hắn không truy cứu nữa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu trầm trọng, hắn còn lo lắng Lý Huyền Băng liệu có lấy chuyện này để uy hiếp mình, mang Ngữ Phong đi cùng hắn.

‘Nhưng chuyện này chỉ sợ ta rất khó hỗ trợ, đại khái các ngươi đều biết tóc đối với chúng ta có  ý nghĩa như sinh mệnh vậy, có khi so với sinh mệnh còn quan trọng hơn. Các ngươi có biết ở quốc gia của ta, khi tùy ý cắt đi tóc của người khác thì sẽ bị trừng phạt thế nào không?’ Lý Huyền Tuyết nhìn bọn họ nói.

‘Xử tử.’ Tư Mã Tuấn Dật đoán rằng đây là hình phạt nặng nhất.

‘Xử tử là nhẹ rồi, bọn họ sẽ bị chặt hết ngón tay và ngón chân, bị cạo đầu, dẫn ra phố thị chúng, rồi sau đó là chọc mù mắt rồi mới thả ra để tự sinh tự diệt.’ Lý Huyền Tuyết lắc đầu nói.

Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật nhìn nhau, chỉ vì cắt tóc thôi mà lại sinh ra cái khổ hình cực kỳ tàn nhẫn này.

‘Mà người tóc bị cắt cũng sẽ bị nhạo báng, ngay cả tóc của mình cũng không bảo hộ được, người đó coi như không còn tư cách để sống nữa. Tuy rằng không xử phạt hắn nhưng phần lớn mọi người đều không chịu nổi ấp lực bị người khác chỉ trỏ, cuối cùng phải tự sát. Hiện tại các ngươi biết hoàng huynh của ta vì sao lại phẫn nộ rồi chứ!’ Nàng lại tiếp tục giải thích nói.

‘Thật sự nghiêm trọng như thế.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tâm cả kinh, tựa hồ việc Toàn Vũ đào tẩu còn có chút may mắn.


‘Chính là nghiêm trọng như thế, hoàng huynh không bắt các ngươi trực tiếp giết nàng đã làm ta bất khả tư nghị (1) rồi.’ Lý Huyền Tuyết nói.

‘Công chúa, nếu đem người giao cho hoàng huynh ngươi, ngươi cho rằng hắn sẽ trừng phạt nàng như thế nào? Tư Mã Tuấn Dật quan tâm nhất chính là điểm ấy, tuy rằng mười năm không gặp Toàn Vũ nhưng dù sao khi còn ở hoàng cung, bọn họ cũng ở chung một khoảng thời gian, nên hắn cũng không hy vọng nàng phải nhận cái chết.

‘Việc này ta không dám khẳng định, dù sao hoàng huynh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, còn về phần trừng phạt ra sao thì ta cũng không biết.’ Lý Huyền Tuyết lắc đầu, hoàng huynh không lập tức trừng phạt nàng, mà lại cho bọn hắn thời gian ba ngày, cũng khiến nàng giật mình rồi.

‘Vấn đề này không cần lo lắng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lên tiếng ngắt lời bọn họ.

‘Vì sao?’ Bọn họ thắc mắc nhìn hắn.

‘Bởi vì Toàn Vũ đã đào tẩu đêm qua rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói ra khiến mọi người đều kinh hồn.

‘Cái gì?’ Tư Mã Tuấn Dật kinh ngạc không thôi, sự tình sao luôn vượt ra ngoài dự kiến của hắn.

‘Vậy càng nguy rồi, nếu nàng ngoan ngoãn nhận sai, hoàng huynh có lẽ có thể buông tha cho nàng. Dù sao nơi này cũng không phải quốc gia của ta, nhưng nàng cư nhiên đào tẩu sẽ làm hoàng huynh càng   phẫn nộ, cùng với việc khó tin này, hắn nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.’ Lý Huyền Tuyết lo lắng nói, cắt ngắn đã là bị sỉ nhục rất lớn, hiện tại nàng cư nhiên minh mục trương đảm đào tẩu, rõ ràng là không để hoàng huynh vào mắt, hắn sao có thể nhịn được chứ, chính mình nghe xong còn thấy tức giận.

‘Đây là chuyên ta và Hoàng Thượng lo lắng, sợ Lý Vương gia hắn cho ta là cố ý lâmvào, cho nên thỉnh công chúa tới khuyên nhủ, thuyết phục một chút, xem sự tình có thể thay đổi được không hoặc là có biện pháp giải quyết khác.’ Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt nghiêm trọng.

‘Ta đi thử, ta sẽ cố hết sức, bất quá ta không dám cam đoan hoàng huynh sẽ nghe ta.’ Lý Huyền Tuyết thở dài nói.

‘Cám ơn công chúa, chỉ cần lời này của công chúa, chúng ta cũng thực cảm kích rồi.’

‘Chúng ta đi thôi.’

‘Hảo.’

Đứng ở biệt quán bên ngoài, Lý Huyền Tuyết quay đầu lại nhìn bọn họ nói: ‘Ta đi vào trước, xem có thể dàn xếp một chút với hoàng huynh hay không?’


‘Hảo.’ Tư Mã Tuấn Lỗi và Tuấn Dật gật đầu, chờ ở bên ngoài.

Một canh giờ trôi qua, bóng dáng của công chúa Lý Huyền Tuyết rốt cục cũng xuất hiện trước cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ nhẹ nhàng lắc đầu.

‘Hoàng huynh thực cố chấp, không chịu nghe lời giải thích của ta.’ Kỳ thật nàng đã sớm nghĩ đến kết quả này, chính là không muốn tạt nước lạnh vào bọn họ nên mới đáp ứng đến nói thử.

‘Công chúa không cần tự trách. Tuấn Dật, ngươi bồi công chúa đi về trước. ta đi gặp hắn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tựa hồ cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn cũng không ôm hy vọng gì.

‘Tuấn Lỗi ta đi vào cùng ngươi.’ Tư Mã Tuấn Dật quay đầu nhìn công chúa nói: ‘Huyền Tuyết, ngươi có thể về trước.’

‘Ân Tuấn Dật?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên gọi hắn lại, nếu bọn họ và hoàng huynh gây ầm ĩ, thì nàng nên giúp ai? Chần chừ  một chút mới nói: ‘Các ngươi cũng không thể được  ..’

‘Ta biết rồi, yên tâm đi.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn ra cái mà nàng đang lo lắng, an ủi nói.

‘Ta đi đây.’ Lý Huyền Tuyết lúc này mới yên tâm ngồi trên nhuyễn kiệu rời đi.

Trong tiền sảnh biệt quán


Lý Huyền Băng ngồi ở chủ vị(2) nhàn nhã uống trà, tựa hồ đang chờ bọn hắn tiến vào.

‘Ngươi đã đến rồi, thời gian ba ngày đã tới, ngươi nên cho ta một câu trả lời thuyết phục.’ Thấy bọn họ tiến vào, hắn lạnh lùng nói.

‘Vương gia ngươi cần gì phải nôn nóng,ta nghĩ ngươi vừa rồi nhất định đã nghe rõ lời công chúa, dù sao cũng biết đã không tìm thấy Toàn Vũ nữa, ngươi nói lời này không phải làm điều thừa sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tự ý ngồi xuống, nhìn hắn trào phúng nói.

‘Được, chúng ta đây đều là người sáng mắt, không nói tiếng lóng, cứ việc nói thẳng. Không thấy Toàn Vũ, thì ngươi phải lựa chọn cách khác, vậy hôm nay ngươi nên chuẩn bị cho ta một cái công đạo?’ Lý Huyền Băng tuấn mâu sắc bén bắn về phía hắn.

‘Lý Huyền Băng, ngươi nhất định phải uy hiếp sao? Ngữ Phong ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng, về phần ngươi, muốn làm sao bây giờ là tùy ngươi, ta sẽ chịu đền trả. Tuấn Dật, chúng ta đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phẫn nộ đứng lên vung tay áo, giận dữ rời đi.

‘Vương gia cáo từ.’ Tư Mã Tuấn Dật nghe được có chút mơ hồ, chuyện này sao lại liên quan đến Hàn Ngữ Phong, vội vàng đuổi theo muốn hỏi cho rõ ràng.

(1)                  Bất khả tư nghị (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya, ja. fukashigi), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc “nan tư nghị“, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là bất tư nghị (不思議).

(2)                  Vị trí chủ nhà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui