‘Tuấn Dật, dừng tay lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bên cạnh vội vàng ra tay ngăn cản.
‘Tuấn Lỗi, chẳng lẽ ngươi vẫn không đành lòng sao? Nàng cũng không phải là Châu nhi trước kia mà ngươi nhìn thấy. Nàng là nữ nhân có tâm địa rắn rết. Tư Mã Tuấn Dật buồn bực, nhìn hắn quát.
Châu nhi ánh mắt phức tạp nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, hắn sao lại làm thế?
‘Châu nhi nói cho bổn vương biết, Yêu Liên là ngươi giết sao?’ Hắn giọng điệu trầm trọng cùng bi thống, hắn không nghĩ nàng từ trước đây đã là hung thủ giết người.
‘Phải.’ Châu nhi thổ lộ nói, hiện giờ nàng chẳng cần giấu diếm điều gì nữa.
‘Vì sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình chấn động quát, con ngươi đen lạnh lẽo.
‘Muốn trách chỉ có thể trách cô ta lại đi ghen tị với Hàn Ngữ Phong và ta, muốn nhất tiễn hạ song điêu, có thể hại chết ta đồng thời trừ bỏ Hàn Ngữ Phong, cho nên rất đáng chết.’ Châu nhi sắc mặt âm trầm, nàng tuyệt không hối hận khi giết Yêu Liên.
‘Ngươi hãm hại Hàn Ngữ Phong, là vì báo thù cho Mai nhi sao? Vậy ngươi trước giờ khoan dung, độ lượng không muốn liên lụy người vô tội đều là lừa bổn vương.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen lóe ra hai luồng lửa giận,Châu nhi sao có thể tâm cơ đến thế.
‘Ha hả. ‘Châu nhi đột nhiên nở nụ cười có chút thê thảm, ‘Lừa Vương gia? Châu nhi sao có thể lừa ngươi? Người đối xử tốt lại chân thành với Châu nhi ngoại trừ tỷ tỷ ra, thì chỉ có mình ngươi. Châu nhi hôm nay sở dĩ biến thành cái dạng này, tất cả cũng bởi vì ngươi.’
‘Bởi vì bổn vương?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, tuấn mâu âm trầm đầy vẻ nghi hoặc.
‘Vương gia ngươi lãnh khốc, vô tình. Nhưng mỗi một nữ nhân gặp ngươi đều không thể tự chủ được mà yêu thương ngươi. Châu nhi từ nhỏ cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, biết hết mọi điều ấm lạnh trên thế gian. Sự sủng ái của ngươi, ôn nhu của ngươi cũng khiến Châu nhi không thể tự kềm chế mà yêu ngươi. Châu nhi không nghĩ ngươi sẽ cưới ta, chỉ cần im lặng ở bên cạnh ngươi, hàng ngày được nhìn thấy ngươi là đã hạnh phúc lắm rồi.’ Châu nhi ánh mắt đầy thâm tình, đột nhiên lại sửng sốt nhìn thấy Hàn Ngữ Phong, oán hận nói: ‘Chính là sự xuất hiện của nàng, Vương gia tra tấn, nhục nhã nàng nhưng đồng thời cũng bị nàng hấp dẫn, tình yêu dành cho nàng càng ngày càng lớn. Châu nhi không thể khống chế được sự ghen tị, Châu nhi có thể chịu được việc ngươi không thực sự thương ai, nhưng không thể chịu được việc trong lòng ngươi có bóng hình người khác. Châu nhi cũng rất đau khổ, không thể nín nhịn được nữa. Châu nhi cũng không phải trời sinh lãnh huyết vô tình. Châu nhi không muốn bức nàng chết, chỉ muốn ép nàng rời khỏi ngươi.’
Mỗi câu nói của Châu nhi đều làm cho mọi người ở đây khiếp sợ. ‘Muốn nàng rời đi’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên hỏi: ‘Chẳng lẽ, lần đó ở miếu Quan Âm, ngươi cố ý để cho ta chạy thoát.’
Châu nhi mắt lạnh liếc nàng, nói: ‘Ngươi nói thử xem, nếu không phải ta cố ý mang ngươi ra khỏi vương phủ, cố ý để cho ngươi chạy đi, ngươi cho là ngươi có cơ hội trốn thoát sao? Có điều ta đã xem nhẹ cảm tình của Vương gia đối với ngươi, không ngờ hắn lại bằng mọi giá để tìm ngươi.’
‘Chẳng lẽ lần ở rừng cây đó cho đến tất cả mọi chuyện về sau cũng là do một tay ngươi làm ra ư?’ Tư Mã Tuấn Lỗi không thể tin được, Châu nhi đột nhiên trở nên xấu xa trong mắt hắn.
‘Là ta, ta không muốn để nàng quay về, ta không muốn ngươi yêu nàng, nhưng ta đã thất bại. Cho nên ta nghĩ lấy lui làm tiến, bức ngươi đồng ý cưới ta. Ngươi có biết lòng ta kích động bao nhiêu khi biết ta được gả cho ngươi không, nhưng ngươi lại nói là ngươi phải lấy nàng, khi đó lòng ta rất đau, tứ phân ngũ liệt, đau tận xương cốt, ngươi sao có làm tổn thương ta như thế? Lòng ta căm hận không thể tha thứ cho nàng, nên ta thỉnh Phong Hồn đến ám sát nàng, vốn tưởng rằng không thể thất bại, lại không ngờ hôm sau nàng bình an vô sự trở lại. Lúc này Tiểu Vân phu nhân muốn bắt ta và Hàn Ngữ Phong, ta cố ý trợ giúp nàng, muốn mượn tay Tiểu Vân giết chết Hàn Ngữ Phong. Nhưng người định không bằng trời định, nàng lại tránh được một kiếp, mà lúc đó ta cũng hiểu Vương gia yêu nàng biết bao nhiêu, ta thật ghen tị. Vì thế ta lại hạ độc một lần nữa, nhưng Cảnh nhi lại trúng độc. Ta ngửa mặt lên trời thét dài, mỗi một lần Hàn Ngữ Phong đều tránh thoát, chẳng lẽ thật sự là lão thiên gia đã giúp nàng. Lòng ta càng lạnh hơn, ta quyết định buông tha nên mới định rời khỏi nơi này, nhưng cũng là ngươi đã bức ta?’ Châu nhi kích động rống to, gương mặt xinh đẹp giờ phút này cũng tái nhợt, vặn vẹo.
‘Bức ngươi? Bổn vương bức ngươi khi nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi mày kiếm nhíu chặt, hắn đã làm gì mà khiến Châu nhi kích động như thế.
Một bên, Hàn Ngữ Phong và Tư Mã Tuấn Dật lại nghi hoặc, khó hiểu nhìn chằm chằm nàng.
‘Trâm hồ điệp đó ngươi còn nhớ không?’ Ánh mắt Châu nhi lạnh lùng nhìn bọn họ, chính bọn họ đã làm mọi chuyện trầm trọng hơn.
‘Trâm hồ điệp?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới lần đến hoàng cung, Tư Mã Tuấn Lỗi đưa cho mình, vội vàng hỏi: ‘Có quan hệ gì sao?’
‘Ngươi có biết trâm hồ điệp đó là của ai không?’ Châu nhi lạnh lùng hỏi lại.
Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, thì ra nàng để ý chuyện này.
‘Ai?’ Hàn Ngữ Phong mờ mịt lắc đầu.
‘Đó là Vương gia tặng cho tỷ tỷ ta, sao hắn có thể đem thứ đó để ngươi gài lên đầu? Hắn có thể phụ tâm ý của ta, nhưng hắn không thể phụ tỷ tỷ. Nếu hắn yêu ngươi như thế, ta sẽ làm cho hắn phải hận ngươi.’ Châu nhi nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.
Hàn Ngữ Phong nhất thời rùng mình, run rẩy theo lòng bàn chân dâng lên, không khỏi lui về phía sau hai bước, nói: ‘Cho nên ngươi mới hạ độc muốn ta ám sát vương gia, lại hạ xuân dược để hủy hoại thanh danh của ta.’
‘Không tồi, chỉ tiếc ta lại một lần thất bại trong gang tấc. Lý Huyền Băng phát hiện ra Mê hương thảo, rượu chứa xuân dược thì lại phát tác trên người Tứ Vương gia và công chúa, tất cả ngươi đều tránh được. Hàn Ngữ Phong, mạng của ngươi thật sự rất lớn, có nhiều quý nhân tương trợ, Tứ Vương gia, Lý Vương gia thậm chí là cả Phong Hồn.’ Châu nhi cũng nghi hoặc, sao nàng lại tốt số như vậy? Vì sao mọi người đều cam tâm tình nguyện giúp nàng?
‘Châu nhi, nhiều việc đến vậy, nhưng ngươi đã che dấu tốt lắm. Vì sao lại không thể kìm chế được mà phải tự mình ra tay?’ Tư Mã Tuấn Dật có chút không hiểu, khôn khéo như nàng mà cũng có thể phạm phải cái sai lầm nhỏ này sao.
‘Tứ Vương gia, đây là châm chọc ta sao? Chẳng lẽ ngươi không có nghe nói qua kẻcơ trí thường hay nghĩ nhiều sao? Ta chỉ là không ngờ Vương gia lại muốn thử ta, nếu đã ở trong tay các ngươi rồi, ta cũng không lời nào để nói.’ Châu nhi lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Tư Mã Tuấn Lỗi: ‘Vương gia, ngươi giết Châu nhi đi, Châu nhi nguyện ý chết trong tay của ngươi.’
=== ====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...