Chen chân trong đám người, Hàn Ngữ Phong bế đệ đệ Hàn Cảnh Phong chỉ mới năm tuổi, chờ đợi vận mệnh sắp đến của mình.
Trong một đêm tất cả mọi thứ đã đổi thay, bản thân từ một thiên kim tiểu thư biến thành nô dịch, nhà tan cửa nát, cha mẹ đã chết, thậm chí Hàn Ngữ Phong cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ biết vì một đạo thánh chỉ, mà khiến cho nhà tan cửa nát, người trong nhà nàng phải chạy trốn, nói nào là phụ thân giúp đỡ Trữ Vương mưu phản, hiện tại sự việc đã bị bại lộ, Hoàng Thượng không tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội đã là nhân từ lắm rồi.
Con gái của tội thần thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị biếm làm nô dịch, hiện tại bản thân đang cùng đệ đệ chờ đợi số phận của nô dịch.
Nhớ đến mẹ trước khi chết đã kéo tay mình lại căn dặn: “Ngữ nhi, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng đều phải chăm sóc cho Cảnh nhi thật tốt, mẹ đi rồi, Cảnh nhi giao lại cho con.”
Không khỏi ôm chặt lấy đệ đệ, hiện tại chỉ còn lại mình cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, nhất định phải nhớ kỹ lời căn dặn của mẹ, chăm sóc Cảnh nhi, Hàn Ngữ Phong biết đây chính là lý do mà mình còn sống.
“Tránh ra, tránh ra.” Bọn lính lùa dân chúng đến xem náo nhiệt ra, nhường đường cho quan lại quý nhân đến chọn nô dịch vừa mắt.
“Tỷ tỷ, đệ sợ, tại sao chúng ta không trở về nhà?” Cảnh nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng hỏi.
“Cảnh nhi, đừng sợ, tỷ tỷ ở đây, ngoan, đừng nói nữa.” Dịu dàng an ủi Cảnh nhi, lòng Hàn Ngữ Phong chua xót, cố nén nước mắt, nhà, Cảnh nhi, chúng ta đã chẳng còn nhà nữa rồi.
Cúi đầu, cảm giác được đám người bên mình bị chọn đi rồi, tim Hàn Ngữ Phong cực kỳ hồi hộp căng thẳng, tay bế đệ đệ có chút run rẩy.
Một đôi quan ủng màu đen ngừng lại trước mặt mình.
“Ta muốn nàng.” Quản sự bên cạnh gọi tên nàng.
Hàn Ngữ Phong kéo đệ đệ bước ra, vẫn như cũ không ngẩng đầu lên.
“Hàn Cảnh Phong đứng lại, không có gọi ngươi.” Quản sự một phen kéo Cảnh nhi lại.
“Tỷ tỷ.”
“Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong ôm cổ đệ đệ, quỳ gối trước mặt chủ nhân của đôi quan ủng.
“Van cầu đại nhân, đại từ đại bi, cũng muốn cả Cảnh nhi đi.” Nói xong, không ngừng dập đầu, Hàn Ngữ Phong biết, bản thân chỉ có thể cầu hắn.
Tiểu Cảnh nhi không hiểu tỷ tỷ vì sao lại làm như vậy, nhưng tỷ tỷ làm, cậu cũng quỳ xuống, cùng tỷ tỷ ra sức dập đầu.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy hai tỷ đệ ra sức dập đầu, trong lòng cười lạnh, Hàn Mộ Xuân, nếu ngươi nhìn thấy bộ dạng của con gái mình lúc này, có hối hận những chuyện mình đã gây nên lúc trước hay không, nhanh thôi, ta sẽ đòi lại gấp bội những thứ trên người con gái của ngươi.
Hàn Cảnh Phong, ta sẽ không đê tiện đến nỗi đối phó với một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa, nhưng nó cũng dùng để đối phó ngươi, hiện tại Hàn Ngữ Phong là công cụ tốt nhất.
“Đứng dậy, đi thôi.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, tuy vẫn không mang theo một tia ấm áp, nhưng lại cho tỷ đệ Hàn gia một tia hy vọng, bọn họ không phải chia lìa nhau.
“Cám ơn đại nhân, đạ tạ đại nhân.” Hàn Ngữ Phong kéo đệ đệ vội vàng đứng dậy, lơ đãng ngẩng đầu, nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi.
Không khỏi hít một ngụm lãnh khí, nam nhân này có phải lớn lên đã rất tuấn mỹ tuyệt luân không.
Khuôn mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, đôi môi đỏ mọng độ dày vừa phải, hàng lông mày đen rậm thô cao, đôi ngươi đen láy như mực, thân cao tám thước, vẻ mặt lạnh như băng, khiến cho người khác không dám gần gũi.
Nam nhân này rất hoàn mỹ, hắn là ai vậy?
“Vương gia, thỉnh hồi phủ.” Một thị vệ bước đến, kính cẩn lễ phép nói.
Vương gia, hắn là Vương gia, là Vương gia nào, Hàn Ngữ Phong cùng đệ đệ đi theo sau cỗ kiệu của của Tư Mã Tuấn Lỗi, theo hắn trở về Vương phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...