"Chúng ta thử yêu được không?" Kỳ Tuyết nhìn bốn nam nhân kia hết sức điềm tĩnh.Hội trường lại một lần nữa sì sào.Cô vẫn vậy, không chút quan tâm tới tiếng sì sào đó.Miệng nở một nụ cười ngọt ngào, từ khóe mắt cô một giọt nước mắt rơi xuống, lúc này cô mới nghẹn ngào nên tiếng."Mỗi người trong các anh bên em một tháng, một tháng thôi.Để em hiểu với em ai quan trọng nhất được không?"
Trong giọng nói cô có thể nghe ra sự thành khẩn hơn cả, nụ cười ngọt ngào sâu lại, nước mắt chảy ra nhiều hơn.Hội trường im lặng lại, bốn nam nhân ngỡ ngàng nhìn cô xong liền thu tay lại cười dịu dàng.Họ tiến về phía cô, Lục Hàn đưa tay lau những giọt nước mắt của cô, vẻ ân cần của anh làm người khác phải mềm lòng.Thiên Dực thì xoa xoa đầu cô, nở nụ cười tỏa nắng của anh ta.Thiên Vũ cười dịu dàng, nhéo má cô, hành động quan tâm làm cô yếu lòng vì nó không giống anh ta của mọi khi.Vũ Trác Nghiên thì kì quặc hơn, tay anh ta nhéo mũi cô một cái rồi nhếch môi cười.
Mọi người trong hội trường đang cảm động thì tự nhiên vì hành động của họ mà bật cười, rồi lại thấy cảm giác ghen tỵ.Các phong viên cũng vượt qua bảo vệ mà chạy tới chụp ảnh liên hồi.Phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại được, gương mặt liền ửng hồng nhưng vì được rèn luyện nhiều lên rất nhanh ứng biến rồi cùng bốn nam nhân kia đi vào trên trong sân khấu.Buổi trình diễn kết thúc trước tiếng vỗ tay thầy thán phục của những người tham gia, Kỳ Liên lần này quả thật vô cùng xuất sắc.
Tối hôm đó, lúc màn đêm buông xuống ở mọi nơi trong thành phố A.Mỗi người trong số bọn họ đều có một suy nghĩ riêng nhưng đều hướng về việc sau này cuộc sống của họ sẽ tiếp diễn ra sao.Một bước đi tiếp theo của họ sẽ thay đổi nhường nào...
***
Sáng hôm sau, toàn bộ mặt báo đều đưa tin về buổi trình diễn nhưng nội dung chủ yếu lại là chuyện tình cảm của cô cùng bốn nam nhân.Cô lướt từng trang báo điện tử đều thấy tin tức của cô có lượt kích vào nhiều nhất.Trên weibo cũng được lọt vào top tìm kiếm đứng ở thứ hạng đầu tiên.Hàng vạn nữ nhân vào weibo của cô than thở, ghen tỵ vì thế lượt theo dõi lại càng tăng hơn.Các diễn đàn cũng bắt đầu bàn luận về cô nhiều hơn.
Vũ Trác Nghiên đang lái xe nhìn vẻ mặt chăm chú, nghiêm nghị xem từng trang báo, bình luận của cô mà bật cười."Sao rồi, một đêm liền trở thành ngôi sao nổi tiếng em có thấy hạnh phúc dâng trào không hay là thích nghi không kịp."
Cô nhíu mày,quay sang trừng mắt với Vũ Trác Nghiên, hàm răng nghiến vào nhau liên tục, ánh mắt đầy sự phẫn nộ."Còn không phải mấy anh rủ nhau lên sân khấu sao.Bây giờ còn nói gì nữa."
Vũ Trác Nghiên chỉ cười trừ nhìn cô.Anh chính là người đâu tiên bắt đầu cuộc yêu thử này lên việc đi cũng cô cũng là đương nhiên.Nhưng ai ngờ lại thành vật chút giận cho cô mới khổ."Thôi nào tiểu bảo bối, một tháng này em phải chiếu cố anh rồi đó."
Kỳ Tuyết chỉ hừ một cái rồi liên quay mắt nhìn điện thoại mà tiếp tục lướt đọc mấy bài viết cũng như bình luận về cô.Nếu biết vậy cô đã không ra quyết định ngốc nghếch quen mỗi người họ một tháng mà thành một ngày mới đúng.
"Vũ Trác Nghiên, anh chính là đại ma vương."Kỳ Tuyết hét lên rồi hừ một cái cúi đầu xuống nhìn điện thoại của mình.
"..."
Vũ Trác Nghiên đen mặt, hắc huyền hiện lên.Trong cuộc đời của anh ngoài Kỳ Tuyết thì không ai dám nói như vậy trước mặt anh.Người con gái này chẳng hiểu tại sao anh lại thích cô mới lạ.Đã vậy còn chấp nhận được tính xấu này của cô.
"Ma vương, đại ma vương,..."Kỳ Tuyết lướt điện thoải nhưng miệng vẫn lẩm bà lẩm bẩm liền hồi tới mức Vũ Trác Nghiên không nhịn được mà phanh xe lại.Kít! Xe dừng lại ở mé đường.Vũ Trác Nghiên quay sang nhìn cô ánh mắt gian xảo."Vậy em chính là tiểu nữ vương trong lòng anh."
Kỳ Tuyết bỗng đỏ bừng mặt mà cúi xuống luôn, Vũ Trác Nghiên bao nhiêu năm vậy mà anh ta vẫn là tên sát gái mặt lạnh như năm nào.
Vũ Trác Nghiên nhìn cô như vậy, khóe miệng nhếch, môi cười thỏa mãn xong liỀn nhấn ga chạy đi.Lúc chuẩn bị chạy bỗng thấy anh hựng lại cô mới khó hiểu ngẩng đầu nhìn theo hướng anh đang nhìn thì thấy Lạc Vũ Anh đang ôm một tệp tài liệu ngỡ ngàng nhìn bọn cô.Lúc đầu cô còn tưởng anh đã nhớ lại những chỉ thấy anh hựng lại rồi tiếp tục nhấn ga xe lao đi, gương mặt vẫn điềm tĩnh.
Cô nhìn anh định nói gì rồi lại thôi.Cũng có thể là do ích kỉ, cô muốn ở bên anh thật sự trong một tháng này.Gương mặt ngại ngùng của cô bị dập tắt thay vào đó là vẻ mặt nhàn nhạt đang lướt điện thoại.Cứ thể trên cả đoạn đường tới Kỳ Liên thì anh và cô đều rơi vào im lặng đến nghẹt thở.
***
Thoáng cái xe dừng trước cổng công ty, cô định mở cửa đi xuống thì đã thấy Vũ Trác Nghiên nhanh hơn xuống xe mở cửa giúp cô.Vẻ mặt lạnh nhạt, trầm tư suy nghĩ lúc nãy liền biến mất thay vào đó là sự dịu dàng, ấm áp.
Cô bước ra định chào tạm biệt anh thì anh đã kéo cô ngã vào trong lòng rồi sải bước vào trong công ty.Ở đại sảnh công ty, toàn bộ nhân viên nữ chứng kiến cảnh đó đều há hốc mồm ghen tỵ với cô, nhân viên nam thì nhìn mà luyến tiếc theo.Cô có chút xấu hổ vì lâu rồi chưa thân mật với ai trước nơi công cộng như vậy thì đã bị anh ôm chặt hơn rồi, cứ thể mà giúp cô đi hoàn toàn không chạm chân xuống đất.Cô úp mặt vào bờ ngực rắn chắc đó, lâu lâu ngẩng lên xem gương mặt anh mà mặt cô cũng tự động đỏ bừng.
Vũ Trác Nghiên nhìn ra hành đồng của cô liền bật cười, bàn tay ấm áp của anh nhéo mũi cô một cái sau đó mới dịu dàng nên tiếng."Buổi sáng có lên vận động chút cho dãn gân cốt không đây."
Lúc đầu cô còn tưởng anh muốn đấu võ hay gì đó nhưng cô đã sai. Tiếng nói dịu dàng chính là sự gian sảo của anh mà.Vũ Trác Nghiên chính là đại ma vương đội lốt người không phải tên mặt lạnh trong truyền thuyết.
Kỳ Tuyết cười nhẹ nhàng, rúc mặt vào người anh tỏ vẻ ngại ngùng."Mới sáng sớm ra anh nói linh tinh gì vậy.Đang ở công ty đó a."
Anh cười sâu lại, đáy mắt hiện nên tia gian tà mà cúi đầu xuống áp sát gương mặt cô càng lúc càng gần.Hơi thở hai người như phả vào nhau, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô.Chỉ còn một chút nữa là môi cô và môi anh sẽ chạm vào nhau.Lúc này Kỳ Tuyết hồi hộp tới mức không biết gì chỉ nuốt nước bọt ực ực mà đơ người ra.
Cũng may lát sau cô nhanh nhạy có thể thoáng khỏi lưới tình của Vũ Trác Nghiên văng ra, hai tay chống vào ngực anh tạo khoảng cách giữa hai người, miệng lắp bắp lên tiếng."Anh, anh làm gì vậy?"
Vũ Trác Nghiên không nói không rằng, với sức của anh liền làm đôi tay tạo khoảng cách giữa hai người của cô phải buông xuống.Đinh! Tiếng thang máy mở ra cũng là lúc anh chiếm lấy môi cô một cách nhẹ nhàng.Trong khunh cảnh ngọt ngào đó nhưng hai mắt cô trợn tròn nên nhìn cái gì đó ở trước cửa thang máy vừa mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...