_Em không muốn, anh im điii a - Ánh Nhi bịt tai lại, bặm môi đau đớn nói
_Ánh Nhi, tỉnh lại đi, em và anh ta là không thể - Tiến, chính là Lâm Xuân Tiến đã trở về, và trong Nam, Tiến, Trí thì Trí với Tiến là có sức ép với Nhi nhất
_Em không nghe...không nghe - Ánh Nhi ngồi sụp xuống đất, Tiến chính là muốn cô với Minh chia tay, chỉ một câu, không hợp là có thể chia rẽ hai người?
_Nhi, em hiểu nó được bao nhiêu? tin là không có em, nó không thể sống? - Tiến nhẹ nhàng bình tĩnh nói, Tiến rao ráo, khá ốm, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến từng chi tiết, tóc mái dài cụp mắt, có hai đồng tiền duyên, nhìn bề ngoài, Tiến rất vui vẻ, hay cười, nhưng mỗi lần tập trung vào công việc, lại chính là một ác quỷ bình thản nhất, ác quỷ đội lớp thiên thần, nhưng trước nay, đối với Nhi thì là hết mực cưng chiều, đây là lần đầu Tiến lạnh lùng nói thế, vì chuyện này, đã không còn đơn giản nữa
_Em quen anh ấy không lâu, nhưng chính là em tin anh ấy, anh đừng nói nữa - Ánh Nhi gần như phát khóc, nhưng chỉ là ở khoé mắt hơi ươn ướt thì đã bị Nhi dùng tay quẹt một cái
_Lần này, không thể theo ý em được, một là chia tay nó thì em còn được ở đây, học ở đó, nhưng nếu còn quen nó, em chỉ còn con đường trở về Mỹ - Tiến lạnh lùng nói
_Em không nghe, không nghe, anh về đi, em không muốn thấy mặt anh - Ánh Nhi cứ thế mà hét lên, vừa dùng tay đẩy mạnh Tiến ra ngoài
_ÁNH NHIII - Xuân Tiến lo lắng nói, với tình trạng này, anh lo lắng, chính là lo lắng cô sẽ làm gì đó không hay
_Em sẽ không làm gì đâu, anh về đi, em muốn suy nghĩ - Ánh Nhi nói xong thì đóng rầm cửa lại, không cho Tiến cơ hội nói tiếp
_Em...chuyện gì cũng được, nhưng việc này là không thể, em phải nhớ, em không thuộc về cuộc sống ở đây - Tiến nói vọng vào trong sau đó cũng ra về
_Em...nên làm gì bây giờ.... - Ánh Nhi quỵ xuống sàn, ôm ngực không khóc, cũng chẳng cười, cứ như người mất hồn
Buổi trưa khi đi học
_Minh...em.. - Ánh Nhi thấy Minh thì ngập ngừng, không biết nên nói gì
_Sao, có chuyện gì sao? - Minh khẽ cười hỏi
_Em... - Ánh Nhi vốn đã khó nói, nay lại gặp phải nụ cười đó, tim cô càng nhói hơn
_Sao nào? - Minh nhìn Nhi dịu dàng cười hỏi
_À không có gì, chỉ hỏi xem anh làm bài chưa, cho em mượn a~ - Ánh Nhi cười vui vẻ nói
_Anh làm rồi, này - Minh lại cặp lấy vở ra cho Ánh Nhi
_Em làm bài tí - Ánh Nhi vẫn cúi đầu, định sẽ dùng mặt đối mặt nói với Minh, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấy, sự dũng cảm của cô cũng tắt ngủm
~~Giờ ra chơi
~~_Hai đứa bây tình tứ nha - Vy đi qua chọc, thật ra Nhi với Minh chỉ là mỗi người đi một nẻo, tự nhiên gặp nhau ngay sảnh sân trường, Nhi không dám ngẩn đầu, Minh thì bẹo má nhẹ nhàng một cái, đã bị Vy nói là thế
_Không có - Ánh Nhi nhăn mặt nói
_Á - Ánh Nhi vừa quay mặt lại là bị Trâm với Uyên đẩy vô người Minh, té nhào luôn
_Haha - Minh bị té nhưng chỉ ngồi cười, khiến Nhi ngày càng bối rối hơn
_Chết bà nè - Ánh Nhi đột nhiên không biết sao, khẽ nhắm mắt lại, môi cũng bặm lại thật chặt, dùng tất cả sức lực, đẩy Vy về phía Minh, khiến Vy với Minh sát rịch, Minh khẽ nhăn mặt
_Em chính là đang muốn đẩy anh cho người khác à? - Minh nhìn Nhi không vui hỏi
_Đâu có đâu, em lỡ tay à - Ánh Nhi vội chối, ai biết được, khi đẩy Vy vào Minh, tim cô đã co thắt thế nào, gần như đã ngừng đập, nhưng vẫn phải cố cười nói
_Ừa - Minh cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ bất mãn
~~Tối
~~_Sao anh ấy không onl nhỉ.? cũng hai ngày rồi - Ánh Nhi nhìn màn hình zing me khẽ thất vọng nói, dù có gặp nhau trong lớp, nhưng cô cũng rất muốn chat với Minh, cô đơn lắm, khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, quyết định một việc, mà sau này khiến cô thay đổi hẳn, về cuộc sống lẫn tính cách : "Chỉ có buông anh..mới khiến em có thể ngày ngày ở bên cạnh anh, đành phải đóng vai ác rồi.."
_Alo? Nam? - Ánh Nhi khẽ cười buồn gọi cho Nam
_....
_Em đã quyết định rồi, em sẽ buông Minh...nhưng em cần anh làm một việc... - Ánh Nhi khẽ nhắm mắt lại nói
_...
_Giả làm người yêu em... chỉ có khi Minh buông em trước, nếu không... em không thể quay lưng với anh ấy - Ánh Nhi chầm chậm nói, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài trên má
_...
_Cám ơn anh - Ánh Nhi cúp máy, khẽ nở nụ cười nửa miệng, từ nay... có lẽ Ánh Nhi... sẽ không phải là Ánh Nhi nữa rồi
~~Ngày mai, khi đi học
~~_Ê Nhi, em làm bài chưa? - Minh cười vui vẻ lại hỏi
_Em chưa - Nhi cười lắc đầu
_Lớp phó mà chưa làm bài hả? - Minh cười trêu ghẹo hỏi
_Kệ em chứ - Ánh Nhi cười bỉu môi
**Tùng Tùng Tùng**
_Minh à, em yêu anh, mãi mãi như thế, dù em có quen ai đi chăng nữa, trái tim này, chỉ là của mình anh... - Ánh Nhi nhìn bóng dáng Minh đang lên lớp với Nhi khi đi trước thì khẽ nói nhỏ, nhìn bóng dáng đó... từ nay, có lẽ sẽ không còn cơ hội ở khoảng cách gần như thế nữa rồi...
~>Nếu cho em chọn lại lần nữa, em nhất định vẫn chọn cách yêu anh, dù biết kết quả có lẽ chỉ toàn đau thương, nhưng ít nhất, trước đó, em biết mình vẫn có chút hạnh phúc khi bên anh, chỉ như thế...đã khiến em cực kì mãn nguyện... vì tình yêu của em dành cho anh, không chỉ đơn giản là tình yêu, mà còn là sự tin tưởng, đau, buồn, vui vẻ, hạnh phúc, mọi thứ đều chỉ diễn ra... khi bên cạnh em có anh, em cũng rất hối hận, vì sao... lúc trước em không nhìn rõ anh hơn... vì anh của bây giờ, và anh của trước đây...sao khác quá, có lẽ...em cũng thế.. <
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...