Người Giữ Tháp

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

“Còn có rất nhiều người sẽ đi.”

“Đi nơi nào?”

Dụ Phong sợ hắn không có cách nào tiếp thu, “Trong thôn phải di chuyển, tất cả mọi người phải dọn đi. Không gian trên đảo toàn bộ được sử dụng dùng để khai phá làm nhà máy điện, có thể sẽ dựng thành căn cứ phát điện bằng sức gió lớn nhất toàn quốc. Cho nên hết thảy hộ gia đình trong thôn đều phải di chuyển tập thể.”

Vương Viễn sửng sốt, “Chuyển tới chỗ nào?”

“Cái này vẫn chưa định ra, ấn trình tự mà nói sẽ có nhiều tiểu tổ liên quan lại đây khảo sát định ra phương án di chuyển. Trên phương diện này thì chính sách hai năm qua của quốc gia cũng đã hoàn thiện không ít, tập thể di chuyển đều được trợ giúp phòng ở, thu xếp đều rất toàn diện, em yên tâm.”

Vương Viễn hoàn toàn không phải lưu ý cái này, “Em cũng phải đi? Mẹ cũng phải đi?”

“Lý bí thư bọn họ đều đi, em phỏng chừng cũng sẽ đi thôi.”

Vương Viễn lại hỏi, “Vậy Phong Ca cũng đi sao?”

Dụ Phong hơi trầm ngâm, không cách nào trả lời hắn.

Vương Viễn cảm thấy được khó mà tin nổi. Hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới sẽ có một ngày phải rời khỏi đảo. Lúc hắn còn rất nhỏ trong thôn đã bắt đầu xuất hiện phong trào ra ngoài làm công, trẻ tuổi thì đi nhà xưởng trong đất liền làm thợ khéo, một năm thu nhập là so với trước gấp hai ba lần. Dần dần hết thảy có thể đi ra ngoài làm công đều đi ra ngoài, lưu lại người già cùng trẻ con thì ở trên đảo, thông cũng quạnh quẽ đi không ít. Mà ngày lễ ngày tết, nên trở về vẫn sẽ trở về, nơi này vẫn là nơi hội tụ, là một địa phương mà trong lòng mọi người đều cảm thấy nên trở về.

Lòng trung thành đối với Vương Viễn mà nói rất trọng yếu, phần lớn thời gian cùng đội tàu đi ở trên biển rộng mênh mông, cảm giác phiêu bạt nghiêm trọng, một khi trở lại đất liền về đến nhà liền có cảm giác an toàn chân thật. Nếu như dời đi ra ngoài, khái niệm nhà này không khỏi sẽ phải biến mất, phải trải qua một quãng thời gian rất dài mới có thể cắm rễ trên một mảnh đất khác, hấp thu chất dinh dưỡng, bồi dưỡng lòng trung thành.


Ý nghĩ trong lòng Dụ Phong so với Vương Viễn phức tạp hơn rất nhiều. Nếu như bộ đội trú đảo có điều động, hướng đi của y là một vấn đề.

Mẹ y ở nhà cả ngày chỉ đánh bài không ra cửa nhưng lại biết rõ chuyện thiên hạ, trước tiên liền gọi điện thoại cho bà hỏi tin tức. Dụ Phong nghe ra ý của bà là hi vọng nếu có điều động, bà có thể tìm bạn bè trước đây của chồng, vận dụng quan hệ điều y đến quân khu Nam Kinh, tốt nhất là tiến vào bộ đội kỹ thuật. Dụ Phong từ trước cũng là du học sinh tài cao, thời điểm đó lăn lộn cái chức vụ và quân hàm kỹ sư cao cấp, tuy rằng sẽ không đại phú đại quý, thế nhưng có thể bảo đảm trình độ khá giả. Đây chính là một chút việc cuối cùng mà bà có thể làm.

Dụ Phong tinh tế lĩnh hội khổ tâm của mẹ, đập dựng lên cho y một tương lai bình thường chân thật, trong lòng vẫn là rất ấm áp. Y chỉ là có chút không nỡ xa Vương Viễn. Luận đáy lòng, nếu là Vương Viễn có thể cùng y đi vậy thì càng tốt hơn.

Nhâm Hoài Sinh lại rất cao hứng, “Rút lui vừa vặn thừa cơ hội này gọi về, ít chịu một năm tội.”

Dụ Phong đốt điếu thuốc, “Cậu cảm thấy được sẽ rút lui?”

Đảo Vạn Đò là một hòn đảo ở cửa biển Nam Hải, ý nghĩa là một mục tiêu chiến lược, bộ đội trú đảo rút lui tính khả thi cũng không lớn. Nhâm Hoài Sinh nói, “Thành thật mà nói tôi cảm thấy được không có khả năng lắm, năm đó Tam Hiệp cũng như vậy, chúng chiến sĩ đều qua hỗ trợ di chuyển. Hạng mục chạy hạng mục, chúng ta chạy chúng ta, chuyện không trở ngại. Người ở đây ít ngược lại là đối quân doanh tốt, không dễ dàng sai lầm.”

“Ừm.”

“Chẳng qua tôi nói này” Nhâm Hoài Sinh trêu chọc y, “Cậu không hề có một chút tâm tư muốn đi?”

Nhâm thiếu gia từ trước ở thành Bắc Kinh cũng là có mặt mũi trong vòng anh em, nói là bị cha trao quyền cho cấp dưới, kỳ thực cũng chính là muốn cho hắn rèn rèn luyện luyện, không thể vẫn luôn ở đây sinh ngốc. Dụ Phong cười hắn, “Cậu thôi đi, Nhâm bá bá phí đại tâm tư như thế đưa cậu đến nơi này ăn chút khổ, còn muốn tôi mỗi ngày cho cậu nói nhảm lừa gạt lão nhân gia, chờ cậu trở về tôi phải nói từng cái một để lão nhân gia mắng cậu.”

Nhâm Hoài Sinh mất mặt mũi quen rồi, “Tôi thật không thích hợp ở tại nơi như thế này.”

“Vậy cậu không hỏi thăm Nhâm bá bá một chút?”

“Tôi có hỏi a, ông ấy nghe liền mắng tôi, bảo tôi thành thật an phận đi. Tôi chỉ có thể nói vâng, dạ, biết rồi.”

Dụ Phong nhả khói, thở dài, “Vậy thì mặc cho số phận đi.”


Biến số tới cũng nhanh. Cũng không lâu lắm Nhâm gia điện thoại tới nói Nhâm tướng quân nằm viện muốn Nhâm Hoài Sinh nhất định phải trở về một chuyến. Buổi tối hôm đó Nhâm Hoài Sinh lên thuyền xuất cảng trở về. Nhâm lão tướng quân thân thể tuy rằng cường tráng, rốt cuộc là người đã có tuổi, kiểm tra ra được là ung thư trực tràng, mà người trong nhà gạt không dám nói cho, chỉ nói là u thịt thừa trực tràng, làm giải phẫu cắt là tốt rồi.

Nhâm Hoài Sinh bồi mẹ một tuần đã trở lại, hơn nửa đêm mới đến. Dụ Phong không yên lòng đi xem xem, thấy một mình hắn ngồi ở trong ký túc xá thu dọn valy, đầu giường đốt một điếu thuốc buồn bực hút.

“Không phải chuyện gì lớn, khối u giai đoạn đầu. Cắt là tốt rồi. Năm nay kiểm tra được, cũng may phát hiện đến sớm.” Nhâm Hoài Sinh vỗ vỗ giường, “Ngồi. Nhiều ngày nay tôi toàn đi theo mẹ.”

Dụ Phong nói, “Trong nhà cũng khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, mẹ của tôi bình thường nhìn rất hô phong hoán vũ, ai mà ngờ, một người ngồi tại bên ngoài phòng giải phẫu, dáng dấp kia tôi nhìn thấy trong lòng cũng không dễ chịu.” Nhâm Hoài Sinh nói, “Xem ra bọn họ là thật sự già rồi.”

Con cái một ngày nào đó sẽ lớn lên. Cha mẹ cũng một ngày nào đó sẽ già đi. Đây là quy luật của thiên nhiên.

Dụ Phong nói, “Bằng không cậu về sớm một chút đi. Giải phẫu sau đó phải bảo dưỡng, còn phải điều trị, vẫn là có cậu đứa con trai này ở bên người thì mới yên tâm được.”

Mặc cho mẹ Hoài Sinh chính là có ý tứ gì. Không phải hoàn toàn đều vì hiếu đạo sao, Nhâm gia chỉ có như thế một đứa con trai, báu vật đều áp giải đến trên người hắn, lão ông lần này phải làm phẫu thuật lớn như vậy, bên ngoài cũng không che giấu nổi, xem ra là phải về hưu trước thời gian rồi. Con trai không quay lại, trong nhà không có cái thay ca, nháo đến lòng người bàng hoàng. Mà chuyện này phụ nữ lại không có quyền lên tiếng, phải đợi Nhâm tướng quân tỉnh táo sau đó mới ra lệnh đi tìm người.

Hắn hỏi Dụ Phong, “Tôi khẳng định phải trở về, qua một thời gian nữa có thể sẽ đi làm báo cáo công tác, thời điểm đó sẽ có cơ hội xin điều nhiệm, cậu có muốn theo tôi đồng thời trở lại hay không? Tôi để ba tôi đem hai người chúng ta chuyển chung một khối thì xong rồi? Với lại mẹ cậu cũng nhớ mong cậu trở về, Nam Kinh vô vị, mùa hè nóng đến chết mất, mùa đông còn không có hệ thống sưởi. Bắc Kinh anh em đều quen thuộc, sau này dễ tìm phương pháp hơn.”

Hắn nói tới Dụ Phong có chút động tâm. Dụ Phong rất yêu thích Bắc Kinh, rộng thoáng thoải mái, nhiều người náo nhiệt. Nam Kinh đến cùng vẫn là thiên nam một chút, cũng nhỏ đi một chút, đối với trong trí nhớ y mà nói đã là nơi rất xa xôi rồi.

Dụ Phong nói, “Cậu để tôi nghĩ nghĩ.”

“Đừng suy nghĩ, có cái gì tốt mà nghĩ? Tôi đi về hỏi hỏi ba tôi chuyện này có thể tính hay không, định như thế rồi nha. Mẹ cậu bên kia tôi phỏng chừng khẳng định không có vấn đề.”


Chuyện này Dụ Phong không dám nói cho Vương Viễn. Y có chút chột dạ —— vì chút ấy tư tâm của mình, có thể mình phải từ bỏ Vương Viễn.

Vương Viễn cảm thấy được y có tâm sự. Trong thôn người gặp khủng hoảng có hai loại phương pháp, một loại là ngồi đợi, một loại khác khá là phong kiến, tìm ông lão trong từ đường đi đoán một quẻ. Mấy trưởng lão trong thôn khá là được người tôn kính, trên tay lưu lại mấy thứ lão tổ tông truyền xuống, đã đến tình trạng đi một cái thiếu một cái. Trong đó còn có một vị tổ tiên trong truyền thuyết là được Quan Thế Âm nương nương chỉ dẫn trong mơ, có một thân bản lĩnh xem quẻ, đời này đã hơn chín mươi tuổi, không có con cái, nói là Quan Thế Âm nương nương chỉ mệnh số, phải đứt ở thế hệ này không thể truyền xuống. Lúc trước rất nhiều thanh niên lưỡng lự có muốn đi ra ngoài làm công hay không, đều đi tìm lão nhân gia tính qua, không vì cầu phú quý cũng vì bảo đảm một cái bình an.

Vương Viễn mang theo Dụ Phong đi tìm lão nhân gia này.

Dụ Phong là kẻ vô thần. Y sinh ra năm ấy cha y đi tìm một cao tăng nghe nói đã đắc đạo, đưa cho ông ta tính một quẻ, nói là người này mệnh không phú quý, cả đời tuy rằng cũng có chút thói xấu vặt, mà trên căn bản thì không có sóng to gió lớn gì. Chữ Phong này cũng là do bỏ ra 1 vạn tệ mua từ cao tăng đó, nói mạng y bên trong sẽ có rất nhiều thủy, lấy chữ hỏa cân bằng một chút. Sau đó Dụ cục trưởng gặp chuyện không may, Dụ Phong liền quăng cái phú quý không có của cao tăng này ra sau đầu, thuần túy là vô nghĩa.

Phía sau từ đường là nghĩa trang, bên cạnh là một nhà trông coi nghĩa địa đi ra một vị lão nhân gia, khuôn mặt từ ái, ánh mắt lại độc cực kì.

Lão nhân không coi chỉ tay hay mặt, không mò cốt đoán chữ, muốn Dụ Phong đến trước mặt Đông Hải Quan Thế Âm nương nương dập đầu một cái, sau đó cho y một mảnh vỏ mai rùa nhỏ, để cho y sờ qua rồi thả cái mai rùa nhỏ đó lên trên ngọn đèn đốt, đốt đến mai rùa đen kia phát ra tiếng lụp bụp. Dụ Phong trước đây học trung học cơ sở thời điểm, có đọc qua Kinh Thi, bên trong có nói nam nữ trước lúc kết hôn đều phải bói toán, mà bói này chính là đốt mai rùa giống vậy, mà lúc này mai rùa tốt rất khó tìm, phương pháp xem bói cổ lão như thế này cũng chỉ có thể còn có trong sách mà thôi, rất ít người thật sự biết làm cái này. Dụ Phong cũng là lần đầu tiên thấy.

“Xem cái gì?” Lão nhân gia nhàn nhạt nói, “Chưa từng thấy?”

Dụ Phong gật gật đầu, “Trước đây chỉ từng thấy ở trong sách, chưa từng thấy thật sự, lão nhân gia vẫn là xem bói như thế?”

Vương Viễn nói, “Hiện tại đốt ít, mai rùa thiếu.”

Lão nhân gia cười khan một chút, âm thanh kia nghe rất kỳ quái, như là nước bẩn dưới giếng cuồn cuộn trào lên.

Mai rùa đốt nứt ra, một luồng mùi tanh hôi cũng theo đó tràn ra. Lão nhân bưng một hộp tro ra vun tro lên mặt trên mai rùa, mai rùa cháy đen dính đầy tro, hiện ra từng vết vân nứt mịn. Dụ Phong muốn hỏi đó là tro gì?

Lão nhân nói, “Đây là tro rơm rạ, các cậu đừng đụng.” Bà cầm mai rùa nhìn một chút, nói tới rất cay nghiệt, “Mệnh mẹ goá con côi.”

Dụ Phong vẫn hỏi, “Ngài tính ra đến cái gì?”

Lão nhân nói, “Quân nhân các người không phải không tin những thứ đồ này sao?”


Vương Viễn dùng thổ ngữ nói, “Nãi nãi, Quan Thế Âm nương nương nói cái gì vậy?”

Lão nhân nhìn Dụ Phong, “Cậu và thân nhân của cậu không duyên phận.”

Dụ Phong cau mày, không lên tiếng.

“Cậu có thể không tin, thế nhưng loại người như cậu, chính mình đối với mệnh số của mình e là trong lòng đã sớm biết trước rồi, ta cũng không chọc thủng cậu. Cậu và người nhà của cậu không thân cận, cũng không có duyên phận gì, này cũng không phải là cậu sai, không thân cận thì không cần miễn cưỡng.”

Dụ Phong cảm thấy được bà nói tới quá cay nghiệt, “Lão nhân gia, tôi tuy rằng lúc tuổi còn trẻ cũng gây không ít họa, thế nhưng tự nhận coi như khá là hiếu thuận, tôi bây giờ cách nhà xác thực có chút xa, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không nhớ không mong người nhà của tôi.”

Lão nhân hừ một tiếng nói, “Lời nói dễ nghe, vậy cậu có lòng tin như thế còn tới tìm ta tính cái gì nha?”

Dụ Phong nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lão nhân chống gậy chậm rãi nói, “Thứ cậu muốn giá quá lớn, trước khi lựa chọn phải cố gắng suy nghĩ cho kỹ.”

Vương Viễn còn lâu mới nghe hiểu, Dụ Phong chỉ nghe hiểu phía trước, nghe không hiểu phía sau, “Tôi muốn cái đồ vật gì mà phải đánh đổi quá lớn?”

Lão nhân cười một cái, “Rất nhanh cậu sẽ biết.”

Hai tháng sau thông báo phát xuống, cư dân trong thôn phải tập thể di chuyển, bộ đội trú đảo vẫn tiếp tục đóng giữ tại chỗ.

Phương án di chuyển cùng ngày đi cụ thể vẫn chưa rõ ràng, vẫn là phải tham dự hiệp thương thảo luận cùng người trong thôn ủy, e sợ còn phải nghiên cứu thêm một quãng thời gian nữa. Vương Viễn đến thôn ủy hỏi người trông coi tháp có phải là cũng phải đồng thời chuyển đi không, Lý bí thư có chút khó khăn, vỗ ót một cái nói quên chuyện của cậu. Người trông coi tháp dựa theo quy định thuộc về nhân viên chính phủ quốc gia, là có xếp trong danh sách, nhưng bởi vì tiểu đảo tình huống đặc thù, vị trí này vẫn luôn không dựa theo quy trình nhân viên chính phủ quốc gia triệu tập dự thi đến làm, mà là do người ta kiểm nghiệm qua cửa. Nếu như Vương Viễn vào lúc này dời đi, như vậy ai tới thay thế vị trí này thì không nói được, mấu chốt nhất là muốn tìm một người có kinh nghiệm có năng lực thay thế Vương Viễn là một việc khó.

Vương Viễn nói ra, “Tôi phục tùng chính phủ an bài, thế nhưng tôi muốn cân nhắc mẹ tôi.”

Lý bí thư biết hắn không muốn cùng mẹ hắn tách ra, “Cậu không nên gấp, tôi phải đánh báo cáo hướng cấp trên xin chỉ thị vị trí của cậu nên thay đổi như thế nào, trước lúc mọi người bắt đầu di chuyển nhất định sẽ có thông báo lại cho.”

Trong thôn cũng có người nháo không muốn di chuyển, đặc biệt là phần lớn người già cũng không muốn di chuyển vị trí. Mấy người già mỗi ngày đến cửa phòng làm việc của thôn ủy ngồi lỳ, kéo biểu ngữ nói muốn khởi kiện cưỡng chế di chuyển. Lý bí thư mỗi ngày đều lần lần lượt lượt đến từng hộ gia đình làm công tác, đau đầu gần chết. Mẹ Vương Viễn cũng không muốn đi, đi đứng không được, đường dài một chuyến là dằn vặt thân thể. Bà vốn là muốn khuyên con trai đi cùng Lý bí thư nói một chút, để Vương Viễn ở lại chỗ này tiếp tục trông coi tháp, bà cũng không cần di chuyển. Sau đó ngẫm lại vẫn nhẫn xuống —— con trai cả đời cũng không từng ra đảo nhỏ, nếu có một cơ hội để cho hắn đi ra ngoài, làm mẹ vẫn hi vọng hắn có thể ra ngoài nhiều xem nhiều, không phải vĩnh viễn ngốc ở một chỗ như thế này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui