Phía Đông Nam công viên Yellowstone là khu vực hồ Yellowstone, chủ yếu là
cảnh nước non xanh biếc; hướng về phía Tây Nam là khu suối nước nóng
nghỉ dưỡng, suối nước khoáng, suối nước ấm, đầm nước nóng, bể tắm hơi,
tắm bùn… được bố trí khắp nơi.
Vài ngày sau đó, nhiệt độ trong
khu vực này mỗi ngày một thấp hơn. Hướng dẫn viên chỉ còn cách dẫn họ đi hứng chịu những cơn rét buốt khắc nghiệt theo đúng trách nhiệm, cố gắng thưởng thức những khu du lịch trọng điểm tại nơi đây.
Cơn sốt
của Chúc Tịnh mặc dù đã hoàn toàn lui đi từ sáng sớm ngày thứ ba, nhưng
những di chứng của nó như ho, đau đầu, sổ mũi thì vẫn bão táp quét qua.
Vì sức khỏe không tốt, tình trạng giấc ngủ của cô luôn rất tệ, tâm trạng cũng chẳng tốt chút nào.
Sáng sớm ngày hôm nay, theo kế hoạch sẽ đi tham quan mạch nước phun Old
Faithful. Cô dậy sớm nhất, đánh răng rửa mặt xong bèn ngồi uống một cốc
trà nóng, rồi một mình đi xuống tầng, tới khu vực gần mạch nước phun để
chờ đợi.
Cô đứng đó khoảng mười lăm phút thì mọi người cũng lục
tục xuất hiện. Cô vừa nói chuyện vài câu với bạn bè thì cảm giác có ai
đó sau lưng gọi mình.
“Cô Chúc?” Người tới là nhân viên khách
sạn. Anh chàng người Mỹ tóc vàng mắt xanh ấy đang cầm một chiếc chăn
mỏng trong tay, mỉm cười nhìn cô, “Chị cầm lấy chiếc chăn này đi ạ”.
Chúc Tịnh lạnh tới nỗi tư duy có phần hỗn loạn, còn những tưởng khách sạn
phục vụ quá chu đáo, cảm kích cảm ơn rồi mở chăn ra, khoác chặt ra ngoài chiếc áo lông của mình.
Chiếc chăn hình như còn vừa được ủ ấm, khoác lên người tạo cảm giác cực kỳ thoải mái.
“Có phải ấm lên hẳn không?” Tăng Kỳ ngồi bên cạnh cô lúc này bỗng nhiên cười hì hì lên tiếng.
Cô nhướng mày, nhìn xung quanh chợt phát hiện mọi người chẳng ai được đưa chăn.
“Đó…” Tăng Kỳ giơ ngón cái chỉ về phía sau mé phải, “Chăn quan tâm yêu thương đặc biệt của Mạnh nam thần đấy”.
Trái tim Chúc Tịnh chợt ngừng đập một nhịp. Cô không thèm quay đầu lại, thẳng thừng bỏ chăn xuống, đưa cho Tăng Kỳ.
“Vờ vịt.”
Tăng Tự từ phía sau đi tới, khi đi ngang qua họ lại buông ra hai chữ ấy.
Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục ngây ngốc nhìn về phía trước.
“Tịnh gia”, Tăng Kỳ cầm lấy chiếc chăn, “Hai người quan hệ rồi sao?”.
“Chưa.”
“… Mình thật sự không hiểu cậu đấy. Người khác mong gặp được một người đàn ông cực phẩm như thế còn chẳng được, sao cậu lại sợ hãi trốn tránh chứ? Rõ ràng người ta có tình cảm với cậu mà?”
“Cậu cảm thấy mấy kiểu gặp gỡ này có đáng tin cậy không?” Cô hỏi ngược lại, “Anh ta quen mình
còn chưa tới ba ngày, anh ta hiểu mình sao? Hiểu cá tính của mình sao?
Thích mình cái gì chứ?”.
Trầm mặc hai giây, Tăng Kỳ lí nhí, “Mặt…”.
Chúc Tịnh nghe xong lập tức liếc xéo, phát một cái thật mạnh lên vai cô ấy khiến Tăng Kỳ cười phá lên.
“Tóm lại, dù nói thế nào, mình cũng chỉ mong cậu chú ý tới những người đàn
ông khác ngoài Chu Dịch Kỳ. Trên đời này không chỉ có mình hắn là đàn
ông. Cứ cho là cậu không nghiêm túc thì cũng đừng vội chối từ.” Tăng Kỳ
bỗng chốc trở nên nghiêm túc, khuôn mặt xinh như búp bê không còn vẻ đùa cợt nữa.
Cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cụp mắt xuống, im lặng.
…
Hai ngày sau đó mọi người vẫn đầy hào hứng đi tham quan công viên
Yellowstone giữa cái rét căm căm. Sức khỏe của Chúc Tịnh mãi vẫn chưa có chuyển biến tốt. Tên Tăng Tự dẫn đầu mọi người nói rằng không muốn bị
cô lây nhiễm, cô mặc kệ, lần nào cũng thẳng thừng đi bộ một mình tít
đằng sau.
Còn anh chàng họ Mạnh luôn không hành động theo kế
hoạch kia cũng bất ngờ chấp nhận việc cô cố tình xa cách, yên phận đi
chung với đám bạn của cô.
Mặc dù Chúc Tịnh rất vui trước tình
hình phát triển của sự việc, nhưng trực giác lại cho cô biết người đàn
ông này không phải loại người an phận thủ thường như thế.
Chuyến
du lịch bảy ngày chẳng mấy chốc đã sắp kết thúc. Ngày cuối cùng, hướng
dẫn viên không cố tình sắp xếp cho họ ở lại khách sạn, mà ngược lại dẫn
họ tới khu vực nhà gỗ, nói muốn họ trải nghiệm nét đặc sắc của công viên Yellowstone.
Cả đám thanh niên dĩ nhiên vỗ tay tán đồng. Hơn hai mươi con người nhanh chóng chia thành từng tốp từng tốp, cứ hai người
một nhà. Chúc Tịnh vì bị cảm cúm nên từ sớm đã nói với hướng dẫn viên
cho cô bỏ thêm chút tiền phí để được ở riêng một nhà. Phân nhà xong, cô
lập tức định chui vào nhà nhưng bị Tăng Tự, Tăng Kỳ giữ rịt tay lại.
“Tịnh gia, ngày cuối cùng rồi, đừng hòng trốn.” Tăng Tự nháy mắt, “Nào, chúng ta chơi trò tung xúc xắc đi”.
Chúc Tịnh cảnh giác nhìn anh ấy, giọng nói bí bách phát ra qua lớp khẩu trang, “Nếu thua thì sao?”.
“Thua thì cởi quần áo!” Tăng Kỳ và các bạn khác gian manh phụ họa, ánh mắt
lại đảo mãi trên người Mạnh Phương Ngôn – đang nói chuyện với hướng dẫn
viên ở phía xa.
“Tịnh gia, đừng nói với mình cậu không dám chơi
đấy, người có gan nhất ở đây chính là cậu.” Tăng Tự tiếp tục kích cô,
“Chơi ba ván, chơi xong tụi này sẽ thả cậu đi”.
Cô suy nghĩ vài giây, lại nhìn biểu cảm chờ đợi trên mặt mọi người, cuối cùng đành nhún vai.
Rất nhanh, cả đám ngồi quây tròn lại trên sàn nhà của Tăng Tự và Mạnh
Phương Ngôn. Hai anh em sinh đôi họ Tăng là tay cờ bạc có tiếng, hai
người nhanh chóng rút đồ chơi trong ba lô ra, đặt ra giữa vòng tròn.
“Chúng ta tổng cộng có 22 người, chia thành 11 nhóm, nhóm nào tung được điểm thấp nhất sẽ phải cởi.”
Tăng Tự tuyên bố luật chơi rồi xoa lòng bàn tay, “Nào, chia nhóm trước, chia xong thì bắt đầu”.
Chúc Tịnh vốn vẫn còn hơi choáng váng. Nhưng còn chưa được vài phút, cô đã
phát hiện ra điểm bất thường. Tại đây chỉ còn lại cô và Mạnh Phương Ngôn là chưa có nhóm, mọi người đều đã ngồi thành đôi thành cặp từ lúc nào.
“Tịnh Gia, Phương Ngôn, hai người thành một nhóm đi.” Tăng Kỳ cười vô tội,
kéo cô sang ngồi bên cạnh anh, “Mình tin hai người kết hợp lại thì sẽ
thắng lớn”.
Mạnh Phương Ngôn không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng. Chúc Tịnh không quan sát biểu cảm của anh, chỉ uống một ngụm
nước rồi cầm con xúc xắc trước mặt lên.
…
“Cởi đi.” Tăng Tự tung xúc xắc trong tay, nhìn Chúc Tịnh và Mạnh Phương Ngôn, “Hai người, chọn một người, cởi trước một thứ”.
Chúc Tịnh cúi đầu nhìn bốn con “Nhót” mình cầm trong tay, cả người gần như
sụp đổ. Phải biết, lúc ở London, cô từng chơi rất nhiều lần, chưa lần
nào tung ra số điểm thấp như lần này.
Trầm mặc vài giây, cô sa
sầm mặt quay ngoắt sang phía Mạnh Phương Ngôn, bỗng thấy anh tự giác cởi áo khoác của mình ra, đặt qua một bên.
Chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên diện mạo như ngọc của anh, ánh sáng trong con mắt màu hổ phách chuyển động dưới ánh đèn.
“Hay!” Tăng Tự cười lớn, giơ ngón cái về phía anh, “Quyết đoán!”.
Cô nhìn Mạnh Phương Ngôn giờ chỉ mặc một chiếc áo phông cùng với đám nữ
sinh gần như đã nhìn xuyên qua áo anh để thèm khát cơ thể trần trụi bên
trong, trong lòng dâng lên một sự bực bội khó nói.
“Anh tung đi.” Cô ném xúc xắc cho anh.
Ván thứ hai.
Mạnh Phương Ngôn xòe lòng bàn tay ra trước mặt mọi người.
Bốn con “hai”.
Chúc Tịnh gần như muốn băm vằm anh ra làm ngàn mảnh trong lòng. Còn chưa đợi mọi người lên tiếng, cô đã lập tức cởi áo khoác ngoài của mình ra, chỉ
để lại chiếc áo phông mỏng manh.
“Tịnh gia, ván cuối cùng.” Tăng
Kỳ vỗ tay, mỉm cười “cảnh cáo” cô, “Nếu lần này hai người vẫn thua,
không phải anh ấy cởi trần thì cậu phải lộ bikini đó”.
Cô cười khẩy, giật lấy con xúc xắc từ tay Mạnh Phương Ngôn.
…
Hai con “nhót”, hai con “hai”.
22 người vây quanh bốn con xúc xắc, sự im ắng kỳ dị bao trùm căn nhà gỗ.
Chúc Tịnh khẽ vân vê mép áo phông, cố gắng kiềm chế câu chửi thề đã sắp
bật ra khỏi miệng mình.
Tăng Tự vẫn là người dám dũng cảm phá tan im lặng nhất. Anh ấy nghiêng đầu như một tên lưu manh, móc móc ngón tay về phía cô và Mạnh Phương Ngôn, “Ai nào?”.
Nam nữ xung quanh đều nín thở, hưng phấn một cách khó tả nhìn hai đương sự đen đủi phát điên kia.
Mạnh Phương Ngôn mà cởi thì tối nay đám con gái chắc chắn sẽ mất ngủ. Chúc
Tịnh mà cởi thì đám con trai trước giờ quỳ gối thèm thuồng mà không dám
đến gần cô sẽ không thể kiềm chế nổi.
Dù ai cởi, chí ít cũng có nửa số người ngồi ở đây được mãn nhãn.
Chúc Tịnh còn chưa kịp lên tiếng, Mạnh Phương Ngôn đã có động tác.
“Để tôi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, chầm chậm cởi từng cái cúc áo của mình.
Cô nhìn anh, nhìn ngón tay dài mà gầy của anh, nhìn làn da trắng xuất hiện từng chút từng chút một, từ ngực… cho tới cơ bắp tám múi.
Chúc Tịnh cảm thấy cổ họng khô rát nhưng lại không muốn kém cỏi quay đi.
Rất lâu sau, Mạnh Phương Ngôn mỉm cười nhìn cô, đường hoàng đặt áo sang bên cạnh.
Phải nói đó là một nửa người ở trần của đàn ông mà người ta không thể không
nhìn, giống như loại rượu họ uống hôm đó, là sự kết hợp hoàn hảo giữa
mãnh liệt và tao nhã, thậm chí có thể dễ dàng khêu gợi những bồng bột
nguyên thủy nhất của người phụ nữ.
Chúc Tịnh có nhắm mắt lại cũng nghe được tiếng xuýt xoa xì xào của đám con gái đang râm ran vang lên.
Cô âm thầm ổn định lại nhịp thở, thu ánh mắt lại, cầm lấy áo khoác của
mình rồi nói với mọi người, “Mình hơi đau đầu, về tắm rửa nghỉ ngơi
trước, mọi người chơi vui vẻ”.
Tăng Tự và Tăng Kỳ nói chỉ bắt cô
chơi ba ván, bây giờ cô đã làm được, họ cũng không thể miễn cưỡng giữ cô lại, đành tiếc nuối nhìn cô đi ra khỏi cửa.
…
Trở về căn nhà gỗ của mình, cô bước vào phòng tắm, bật vòi nước sang chế độ ấm, sau đó chậm rãi cởi quần áo trên người mình.
Trong đầu cô dường như vẫn còn hiển hiện cơ thể nam tính đầy quyến rũ vừa
rồi. Cô lắc đầu, thầm chế giễu bản thân. Chẳng lẽ cô phải đi xem mấy bộ
phim người lớn mới có thể xoa dịu sự nhộn nhạo đáng chết này sao?
Nhiệt độ nước rất thích hợp, hơi nước chẳng mấy chốc đã lu mờ lớp kính của
phòng tắm. Cô để mặc làn nước trôi qua cơ thể, chỉ cảm thấy sự ấm áp này khiến bản thân dễ chịu.
Vừa bật chai nước tắm, bóp một ít ra tay, cô bỗng nghe thấy cánh cửa phòng tắm bị kéo ra.
Gió lạnh từ khe cửa lùa vào, cả người cô run lên. Cô quay phắt đầu lại,
bỗng nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn – người đáng nhẽ đang ngồi chơi cùng
những người khác – đứng khoanh tay, nho nhã dựa vào cạnh cửa.
Cửa lớn của căn nhà, cửa phòng vệ sinh… đến tận cửa phòng tắm, tất cả đều bị mở thông thống, bấy giờ cô mới phát hiện ra anh.
Nước chảy rất lớn, bắn cả lên người anh. Nửa người trên của anh vẫn để trần
như ban nãy, lúc này dính đầy nước, ngay cả chiếc quần màu đen cũng bị
nước nhuộm đậm màu hơn.
“Ra ngoài.”
Bầu không khí nóng hừng hực, cô hít một hơi sâu, bật từ kẽ răng ra hai chữ.
Mạnh Phương Ngôn không hề nhúc nhích. Một giây sau, anh trở ngược tay khép cửa phòng tắm lại.
Cô đã không còn muốn truy cưu rốt cuộc anh thuần thục chui vào đây bằng
cách nào, cũng không muốn tìm hiểu việc anh để trần rồi đứng trước mặt
cô không chút kiêng dè. Cô chỉ biết rằng quả nhiên trực giác của mình
không sai, hai hôm trước anh án binh bất động chính là vì hôm nay, vào
giây phút này phản quân.
“Mạnh Phương Ngôn, anh cút ra ngoài.” Cô nhìn anh, giọng nói đã lạnh tới cực điểm.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ im lặng quan sát cô, lúc này bỗng nhẹ nhàng liếm khóe môi.
Não bộ cô rung lên hồi chuông cảnh giác. Cô thấy anh nhẹ nhàng cởi thắt
lưng và cúc quần của mình, theo bàn tay buông lơi của anh, chiếc quần đã rơi xuống đất…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...