Chuyện của Nguyễn Phong vẫn không có cách giải quyết như cũ. Thì ra là sau khi Tô Diệu cùng cô thỏa thuận liền bày cạm bẫy chờ Nguyễn Phong, lấy cô ra dụ dỗ để phân tán sự chú ý của Nguyễn Phong. Cầm lon bia, thở dài một câu: Haiz, làm sao bây giờ?”
Bởi vì Tô Diệu âm thầm quấy phá, vụ án điều tra rất nhanh, mọi chứng cớ đều bất lợi cho Nguyễn Phong. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi cảnh sát đã phát lệnh bắt giữ, còng tay Nguyễn Phong đi, trong nháy mắt ồ lên tranh luận chủ đề quán quân Venus nghi ngờ sao chép thiết kế.
Danh dự của Nguyễn Phong đều bị tổn hại, khách hàng đặt mua thiết kế trước kia rối rít yêu cầu rút hợp đồng, cũng kiện lên hiệp hội người tiêu dùng. Nguyễn thị như rắn mất đầu, lại còn các giám đốc đều bị đả kích, dần dần xin từ chức, chỉ còn lại Viện Hi đau khổ chống đỡ.
Viện Hi là giám đốc kinh doanh, giao tiếp rộng rãi, đang giúp Nguyễn thị vượt qua giai đoạn này. Nhìn chung không thể giải quyết được vấn đề cơ bản, Tô Diệu tựa như sói đói, vội vàng muốn nuốt gọn Nguyễn thị. Viện Hi suy nghĩ đắn đo, không thể không gọi điện cho Lương Dĩ.
Lương Dĩ đang nằm trên sofa uống bia, thấy có điện thoại gọi tới như muốn mở miệng phun bia ra, bận rộn lấy khăn tay lau lau qua, nín thở cầm điện thoại ấn phím nghe.
“Lương Dĩ à?”– Thanh âm Viện Hi vừa mệt mỏi vừa bất an.
“Ừ.”
“Có thể đi ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Cô khó xử chậc lưỡi: “Việc này…”
“Phong rất nhớ cô, có nhờ tôi chuyển cho cô vài lời.”
“Vậy gặp nhau ở đâu?”
Hẹn nhau ở nhà hàng kiểu Trung mà Nguyễn Phong thích - Thiên Trọng Khuyết. Tòa nhà này có phong cách kiến trúc và cách bài trí không làm thất vọng cái tên của nó, lầu cao thẳng đứng lên trời, các thiết bị mỗi chỗ đều lộ ra vẻ tinh tế và tỉ mỉ. Viện Hi đã gầy đi khá nhiều, khi tháo kính râm xuống đôi mắt sưng đỏ, cộng với hai vành mắt thâm đen, giống như người bị giam giữ là cô chứ không phải Nguyễn Phong.
“Cám ơn cô đã tới đây.”Cô cười cười: “Phong đã không nhìn lầm cô.”
Cô xấu hổ trả lời: “Đừng nói như vậy, tôi không thể giúp được việc gì.”
“Chúng tôi biết tình cảnh của cô, nay Lương thị bị Tô thị lấn áp khắp nơi, cô muốn giúp quả thực không dễ.”Viện Hi gọi một ly nước chanh và một cốc nước lọc, quay qua hỏi cô: “Có muốn gọi gì không?”
Lương Dĩ lắc đầu hỏi: “Làm sao cô biết tôi chỉ uống nước lọc?”
Viện Hi giật mình, rất nhanh liền thay đổi nét mặt: “Phong nói cho tôi biết.”
Cô mỗi lần nhắc tới Nguyễn Phong, khuôn mặt không tự chủ được mà giãn ra, giọng nói so với bình thường cũng khác hẳn. Lương Dĩ không khỏi khả nghi: “Cô cùng Nguyễn Phong…”
Không chờ cô nói hết, Viện Hi đã cười cắt đứt: “Cô đừng nghĩ linh tinh. Phong không thích tôi, chỉ là tôi đơn phương thôi. Chỉ là là từ chuyện không may kia, tôi thấy Phong vì tôi mà suýt liên lụy đến cả người thân, cảm thấy cho dù cuộc đời này không được anh ấy yêu thương, là bạn bè cũng may mắn rồi.” Viện Hi đột nhiên cầm tay Lương Dĩ: “Lương tiểu thư, tôi biết cô đối với Phong cũng có tình cảm. Phong là người đàn ông đáng để phó thác cả đời, coi như tôi van xin cô, hãy giúp đỡ anh ấy.”
Cô gái này nói chuyện thật lộn xộn. Thứ nhất, đối với việc cô và Nguyễn Phong có tình cảm với nhau, dù thật hay không, cô cũng không thích nghe được từ miệng của người khác. Thứ hai, cho dù muốn giúp Nguyễn Phong, cũng không cần cô gái này ra mặt đến cầu xin, căn bản không liên quan tới cô ấy. Thứ ba, vừa nãy còn nói muốn giúp cũng không dễ, tại sao bây giờ lại bảo cô giúp đỡ. Lương Dĩ nhíu mày, mặt không có biểu tình gì: “Tôi thật sự không giúp được gì.”
“Cô có thể. Chỉ cần cô nói với Tô Diệu một tiếng, hắn có thể buông tha cho Phong. Tôi sẽ mang Phong rời xa thành phố này, vé máy bay và hành lí tôi đã thu xếp xong rồi.”
“Cô, cô tính rời đi?”
Viện Hi nói lảm nhảm cười tự giễu: “Làm sao bây giờ? Nay tiền bạc danh dự đã mất, chỉ có thể đi tha hương, bình an qua ngày.”
Đột nhiên nghe được tin tức Nguyễn Phong muốn rời đi, không biết làm sao trong lòng trầm xuống, còn chưa rõ nguyên nhân di động trong túi đã rung lên, nhìn màn hình, thấy dãy số này đã muốn trốn tránh.
Nhìn về phía Viện Hi ám chỉ không được lên tiếng, bắt đầu nghe điện thoại: “Alo.”
Thanh âm của Tô Diệu không buồn không vui: “Cùng Viện Hi trò chuyện rất vui vẻ sao?”
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, không thấy người nào khả nghi, đồng thời trong điện thoại nghe thấy Tô Diệu cười một tiếng: “Đừng lo lắng, anh không có theo dõi em. Chẳng qua là ba em nói cho anh biết, Viện Hi muốn gặp em.”
Ba sao?
Cô cắn răng: “Anh rốt cuộc đã làm gì mà ba em lại nói với anh?”
“Em đoán xem” – Anh nở nụ cười.
Nếu không có Viện Hi ở đây, cô có thể phát hỏa tại chỗ, nhìn về hướng Viện Hi mỉm cười, đứng lên đi tới hành lang: “Anh gọi đến rốt cuộc có chuyện gì, nói mau.”
“Cũng không có gì.” – Anh ngừng một lát, chậm rãi nói: “Gọi để nhắc em đừng nhìn vào bề ngoài của người khác, Viện Hi này lai lịch ra sao còn không biết.”
“Thật sao? Cõi đời này còn cái gì mà anh không biết.”
“Đương nhiên, anh cũng không phải cái gì cũng biết. Cho dù cái gì cũng biết, cũng không biết là em đang ở đâu, cũng đáng tiếc là không muốn biết.”
Cô nói một tiếng: “Chỉ biết khua môi múa mép.”
“Anh đã nói trước với em rồi, với Viện Hi cần cẩn thận một chút. Anh còn có cuộc họp, cúp máy trước.”
“Chờ một chút.” – Cô liếm liếm môi: “Lát nữa anh có rảnh không?”
“Làm sao, hẹn hò với anh sao?”
“Điên mới hẹn hò với anh. Có rảnh hay không rảnh đây?”
“Nếu là em hẹn thì rảnh.”
Bàn tay cô không tự chủ nắm lại: “Em có chút chuyện muốn nói riêng với anh.”
“Ừ, lát nữa đến đây đi. Anh sẽ thông báo trước cho tiếp tân.”
Nói đến tiếp tân, cô bỗng nhớ tới một việc, liền nói: “Lần trước em đến tìm anh, cô tiếp tân kia nói là “phụ nữ tìm anh nhiều như biển”, đây là ý gì?”
“A!”- Anh sửng sốt nửa ngày, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Em là vì người con gái khác mà hỏi tội anh?”
“Hừ”
“Ghen sao?.”
“Ghen cái đầu anh.”
“Chậc chậc, anh đây là người đàn ông ưu tú dĩ nhiên được con gái hoan nghênh rồi, chỉ có em có mắt như mù mới không thấy..”Anh lại càng đắc ý: “Nếu hiện tại em tỉnh ngộ vẫn chưa muộn, anh vẫn còn độc thân nên rất hoan nghênh.”
“A!” – Cô cúp điện thoại, nổi da gà khắp người, nhún vai, đi vào chỗ ngồi.
Viện Hi đang ngồi bên trong uống nước chanh, thấy cô đi vào liền đứng dậy mỉm cười. Cô bị cử chỉ dị thường này làm cho lúng túng, vội vàng bảo Viện Hi ngồi xuống, thuận tiện cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm. Lúc này hơi yên lòng, không muốn để bụng chút mất hứng lúc nãy: “Cô bảo tôi tìm Tô Diệu, nói vài câu, vậy là nói cái gì?”
“Tự nhiên là dễ nghe nhất.”
Cô không giải thích được.
“Lời tâm tình.”
Cô càng không thể giải thích được.
Viện Hi liếc mắt: “Lương Dĩ tiểu thư sẽ không phải chưa dùng qua vũ khí của phái nữ chứ?”
Lúc này cô đã hiểu. Toát mồ hôi hột. Ho một tiếng: “Cái đó. Cho tới bây giờ. Chưa dùng qua.”
Viện Hi không hổ là “gái hồng lâu” (gái đẹp chuyên tiếp khách), nghe vậy có chút khiếp sợ, lại buồn bã cười: “Đúng là, Lương tiểu thư và tôi không thể so sánh với nhau. Tôi không có gì cả, chỉ biết lấy lòng đàn ông mà kiếm sống thôi. Cô thì khác, có tiền bạc, có người dốc lòng yêu thương…”
Tôi so với cô sao, tức chết người mà. Cô so với Viện Hi tốt hơn gấp trăm lần, có thể cùng người khác so sánh mà còn hơn gấp trăm lần, bởi vậy vội vàng cắt đứt lời Viện Hi: “Nói những thứ đó làm gì. Tôi thấy cô giao thiếp xã hội rộng rãi, nên hâm mộ cô còn không kịp.”
“Cô không cần an ủi tôi, tôi tự biết chuyện của chính mình.” - Viện Hi đáy mắt có chút tuyệt vọng, “Chỉ cần cô có thể trợ giúp cứu Phong. Nhiều năm như vậy, anh ấy là người duy nhất thật lòng với tôi. Nếu anh ấy có chuyện gì, thì tôi cũng không thể sống.”
Lời này nói xong nặng tựa như thái sơn. Dù có yêu đến đứt từng khúc ruột gan, bọn họ cũng chưa bao giờ để suy nghĩ chi phối bản thân. Đối mặt với cô gái vừa xinh đẹp vừa chật vật thế này, cô vừa bội phục vừa khinh thường. Bội phục là vì có lẽ cô ấy sinh ra đã có ý chí mạnh mẽ, khinh thường là vì cô ấy phải chăng nên quý trọng sinh mệnh của bản thân, phải biết là đến con kiến còn ham sống.
Uống một ngụm nước: “Tôi biết rồi, tôi sẽ gặp Tô Diệu, rồi sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy.”Thật sự chuyện này đều không thể lừa được người, chuyện của Nguyễn Phong và Tô Diệu, cả cái vòng luẩn quẩn này nữa chắc không ít người biết, không thì Viện Hi làm sao tới tìm cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...